Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 314. Rửa mặt rửa chân cho cha

Một công việc tốt như thế này, trong thôn của bọn họ còn không phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Úc Thừa có thể sắp xếp được Giang Trường Hải vào đó phải tốn biết bao công sức chứ?
Tô Uyển Ngọc không biết, trong mắt bà chuyện khó như lên trời cũng chỉ là một câu nói của Úc Thừa, cũng chỉ là chuyện một cái chào hỏi.
Giờ phút này, hai mẹ con lần nữa chân thành tâng bốc nói: "Cha/ anh Hải, sao cha/ anh thông minh vậy chứ, có khả năng quan sát thế chứ!"
Giang Trường Hải được tâng bấc cũng rất hưởng thụ, nhưng mà vì để con gái có thể chuyển trường sớm nhất có thể, ông phải càng nỗ lực thêm mới được.
"Vợ, anh nghĩ kỹ rồi, nhân lúc giá cả thị trường vẫn còn tốt, qua một khoảng thời gian nữa anh lại đến Hải Thành một chuyến, mặc dù là hơi mệt nhưng mà kiếm được tiền cũng nhanh, lần sau anh mang theo nhiều tiền vốn hơn một chút, lại kiếm thêm một cái gấp bội để đủ tiền cho chúng ta mua một căn nhà và làm đồ dùng trong nhà ở trong trấn.
"Anh Hải, tiền kiếm mãi cũng không hết được, chúng ta khoan gấp gáp đi chuyến sau, anh nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đã, đợi cho đến khi cơ thể được hồi phục tốt hẵng đi chuyến sau." Tô Uyển Ngọc dịu dàng khuyên nhủ.
Giang Trường Hải ngẫm nghĩ, gật đầu: "Ừm, cũng đúng , không thể quá vội, còn chín ngày nữa là con gái chúng ta tròn chín tuổi rồi, năm nay chúng ta kiếm được tiền rồi phải đặt một bàn ăn ở nhà tưng bừng náo nhiệt."
Tô Uyển Ngọc lại hơi chần chờ: "Anh Hải, chúng ta đặt làm chắc chắn là mẹ sẽ không đồng ý đâu, dù sao Miên Miên con nó cũng nhỏ, chắc chắn mẹ sẽ chê anh phô trương lãng phí, xài tiền hoang."
"Không sao vợ, con gái anh đón sinh nhật anh vui mừng, có bỏ ra bao nhiêu tiền anh cũng đều vui lòng. Chúng ta khoan hãy nói với mẹ, hôm đó anh trực tiếp mua đồ về nhà, cho dù mẹ có tức giận thì cũng không làm được gì."
Giang Trường Hải quyết định tiền trảm hậu tấu, dù sao mẹ ông cũng không nỡ đem đồ ông mua về vứt đi.
Giang Trường Hải nằm trên giường nói chuyện cũng cảm thấy mí mắt càng lúc càng trĩu, nói sau câu cuối cùng liền ngoẹo đầu trực tiếp nằm trên giường ngủ say, không bao lâu sau tiếng ngáy liền vang động trời.
Tô Uyển Ngọc nhìn Giang Trường Hải ngủ thiếp đi, rón rén đi qua giúp ông cởi quần, cởi giày, để ông được ngủ thoải mái một chút, tiêu hao mệt mỏi.
"Lần này cha con thật đúng là mệt đến kiệt quệ rồi." Tô Uyển Ngọc đau lòng nói.
"Vâng, quầng thâm mắt của cha con đều hằn ra rồi, con đi lấy chút nước để rửa mặt cho cha."
Giang Miên Miên nói xong liền chạy chậm vào phòng bếp, đổ một chậu nước ấm quay lại, nhúng ướt khăn mặt, nhẹ nhàng lau mặt cho cha mình, lau chân, một chút cũng không ghét bỏ.
Tô Uyển Ngọc cởi quần áo Giang Trường Hải ra đem đi cất, quay người đã thấy con gái cầm kem bảo vệ da bôi cho cha cô giống như mèo mướp, bà nhịn không được cười hỏi: "Con gái, con thế này là đang làm gì vậy?"
Giang Miên Miên thở dài giống như bà cụ non: "Mặt cha con đều thô ráp luôn rồi, con sức cho cha thơm thơm, bảo dưỡng cho thật tốt."
Mấy ngày Giang Trường Hải theo xe này đều là màn trời chiếu đất, có đôi khi đến cơm cũng đều không kịp ăn chứ lại càng đừng nói đến rửa mặt.
Mấy ngày kế tiếp, khiến khuôn mặt coi như đoan chính ưa nhìn của công cải tạo hết sức nhếch nhác.
Giang miên Miên chăm sóc da cho cha mình xong, cùng với mẹ rửa mặt xong liền tắt đèn đi ngủ, Tô Uyển Ngọc trong chốc lát cũng ngủ say.
Giang Miên Miên thì vô cùng tự giác vào không gian hệ thống học tập, hiện tại cô đã có mục tiêu, lại còn có Giang Trường Hải làm gương đã hoàn toàn không cần hệ thống đốc thúc.
Cô muốn làm chút gì đó cho cha mẹ, nhưng người nhỏ sức bé, việc có thể làm lại quá ít. Ở tình hình hiện tại này, cô học tập cho thật giỏi chính là cách tốt nhất để đền đáp công ơn của cha mẹ.
Sau khi Giang Trường Hải trở về, trái tim của Tô Uyển Ngọc cũng được thả lỏng, Giang Miên Miên cũng không cần bà đưa đón nữa, cuộc sống của bà lại quay trở về sự tiêu sái thoải mái trước đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận