Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 893 - Niềm kiêu ngạo của toàn thôn



"Đúng vậy, cha tớ đã nghỉ việc rồi. Một thời gian ngắn nữa mẹ tớ chắc có thể được điều vào trong thành phố." Giang Miên Miên đơn giản giải thích một chút."Không cần trọ ở trường rất tốt, Giang Miên Miên, cha mẹ cậu thương cậu thật đấy." Chung Nguyên cảm thán.Mấy người ở trong góc nói một hồi, đến khi nghe thấy loa lớn ngừng phát nhạc liền biết đại hội tuyên dương sắp bắt đầu."Chung Nguyên, Điền Vi Vi, chúng ta mau trở về thôi, đại hội tuyên dương bắt đầu rồi." Giang Miên Miên vội vàng nói với hai người."Được." Ba người liếc nhìn nhau, tự trở về tìm người lớn nhà mình.Quả nhiên chưa được vài phút, các lãnh đạo trong huyện bắt đầu lục tục lên đài.Các lãnh đạo nói vài câu dạo đầu, rồi sau đó ra sức tán dương trường Trung học số 1 của trấn đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài cho huyện, còn cường điệu điểm danh khen ngợi Giang Miên Miên thi đậu Trạng Nguyên thành phố, cũng thưởng cho Trạng Nguyên nhỏ học bổng hai trăm đồng.Thôn dân thôn Thạch Kiều đứng phía dưới nghe thấy tên Giang Miên Miên, còn cả học bổng dày thì vô cùng kích động, dốc sức vỗ tay, bầu không khí cực kỳ nhiệt liệt.Lãnh đạo huyện nói xong, hiệu trưởng trường trung học trấn cũng lên khen Giang Miên Miên một hồi nữa, sau đó tỏ vẻ trường học cũng tặng bạn học Giang Miên Miên học bổng hai trăm đồng, cổ vũ về vật chất.Sở dĩ trường trung học trấn cho nhiều học bổng là bởi vì lần này Giang Miên Miên thi quá tốt, kiếm rất nhiều thể diện về cho trường học.Nói xong lời dạo đầu, lãnh đạo huyện, hiệu trưởng trường Trung học số 1 trấn cầm giấy khen và tiền thưởng, chia nhau phát cho Giang Miên Miên.Lúc đầu, hiệu trưởng trường Trung học số 1 định dùng danh nghĩa trường học mở đại hội tuyên dương cho Giang Miên Miên, nhưng sau khi nghe thấy lãnh đạo huyện cũng muốn tuyên dương Giang Miên Miên, ông ấy lập tức tìm tới, dù sao sức kêu gọi của huyện cũng mạnh hơn nhiều so với một trường trung học."Bạn học nhỏ Giang Miên Miên, cháu là vinh quang của huyện chúng ta, hy vọng sau này cháu sẽ học tập thật giỏi, không ngừng cố gắng, tiếp tục sáng tạo ra những thành tích khác." Lãnh đạo huyện đưa giấy khen cho Giang Miên Miên, kỳ vọng rất lớn vào cô."Cảm ơn sự công nhận của các vị lãnh đạo đối với cháu, về sau cháu sẽ nỗ lực học tập hơn nữa." Giang Miên Miên gật đầu, tự nhiên hào phóng nói."Được, cố lên, chúng tôi tin tưởng cháu." Lãnh đạo huyện vỗ vỗ vai Giang Miên Miên, hài lòng đáp."Giang Miên Miên, lại đây nào, đây là học bổng trường học và huyện cấp cho cháu, sau này lên cấp ba phải học cho giỏi, có rảnh thì về đây thăm nhé." Hiệu trưởng trường Trung học số 1 đưa cho cô hai xấp học bổng thật dày."Cảm ơn thầy hiệu trưởng, cháu hiểu ạ." Giang Miên Miên đón lấy học bổng, giọng nói trong trẻo đồng ý.Người nhà họ Giang thấy Giang Miên Miên đối mặt với những lãnh đạo lớn nhưng không hề luống cuống, nói chuyện lễ phép, giọng nói cũng to, bọn họ kích động đến đỏ ửng mặt, sống lưng cũng càng ưỡn càng thẳng, đầy lòng đầy mắt là sự kiêu ngạo.Các thôn dân thôn Thạch Kiều cũng vô cùng kiêu hãnh và tự hào, người đứng trên đài chính là đứa nhỏ bọn họ nhìn từ nhỏ đến lớn, là niềm kiêu ngạo của toàn thôn bọn họ!Hai vợ chồng Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc thì bị các phụ huynh của trường Trung học số 1 thị trấn vừa ước ao vừa ghen tỵ vây vào giữa, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực, hết sức đắc ý.Sau khi kết thúc đại hội tuyên dương, phóng viên Ngô vẫn luôn ở bên dưới chụp hình tiến lên, cười chào hỏi: "Chào cháu, Miên Miên, cháu còn nhớ chú không?""Nhớ chứ ạ chú Ngô, lần trước chú phỏng vấn cháu rồi." Giang Miên Miên cười xán lạn với anh ta."Đúng, chính là chú đây! Cha mẹ cháu đang ở đâu, chú muốn phỏng vấn cháu với người nhà cháu một chút." Phóng viên Ngô dò hỏi lễ phép."Ở chỗ này ạ chú Ngô, để cháu dẫn chú qua."

Bạn cần đăng nhập để bình luận