Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 430. Ông cụ Úc

Tuy nhiên sự hưng phấn của cô nhanh chóng bị đoạn đường dài dằn dặt làm mất hết, đến khi xuống xe lửa, Giang Miên Miên bơ phờ như quả cà mới bị sương giá quét qua vậy.
“Cừu Non, lại uống miếng nước nè, đỡ rồi hẳn đi.” Úc Thừa một tay xách hành lý, một tay dắt Giang Miên Miên ngồi lên ghế dài, rót nước cho cô uống.
“Dạ, em cảm ơn.” Giang Miên Miên uể oải mà tựa nên người cậu, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ.
Lần này Úc Thừa về sớm đã thông báo cho ông nội cậu, lúc này cảnh vệ nhà họ Úc, đang ở bên ngoài ga xe lửa chờ đón người.
Úc Thừa cùng Giang Miên Miên nghỉ ngơi ở bên ngoài nửa ngày, lại uống thêm mấy ngụm nước, cô mới đầy máu sống lại, ngồi xe lửa thời gian quá dài khiến cô chút hơi không quen.
Đợi đến khi hai người đi ra, cảnh vệ liếc mắt đã nhìn thấy cô gái nhỏ bên người cậu, không còn cách nào, hai đứa nhỏ chen lấn trong đám người quá dễ gây chú ý.
“Úc Thừa, ở đây này.” Chú Minh vẫy tay kêu hai người.
“Chú Minh.” Úc Thừa gọi.
“Chào chú Minh ạ.” Giang Miên Miên cũng kêu theo Úc Thừa, ngoan ngoãn chào.
“Đây là Miên Miên mà Úc Thừa nói trong điện thoại nhỉ, trông thật xinh quá, ngồi xe lửa lâu vậy, có mệt không, chúng ta mau lên xe thôi, ông Úc đang ở nhà chờ tụi cháu đó.” Chú Minh cười ha hả nói.
Giang Miên Miên đi theo Úc Thừa ra khỏi ga xe lửa, vừa ra đã thấy một chiếc xe Jeep đậu bên ngoài, cô liếc biển số xe, thầm nghĩ cái biển này có hơi ghê gớm nha.
Xe Jeep chạy trên đường hồi lâu, sau đó không có trở ngại gì mà lái vào trụ sở khu quân sự, Giang Miên Miên nhìn lính canh ở cửa với súng thật đạn thật, bất giác mà thẳng lưng lên.
Không bao lâu, xe Jeep dừng ở bên ngoài một căn tiểu viện biệt lập.
Úc Thừa xách cặp sách của hai người, xuống xe trước, cậu đứng trước cửa xe, dịu dàng nói: “Đi thôi, Cừu Non, anh dẫn em đi gặp ông nội của anh.”
“Dạ.”
Giang Miên Miên mượn lực từ tay của Úc Thừa rồi dùng đôi chân nhỏ nhảy xuống khỏi xe Jeep.
Hai người vừa vào nhà đã nhìn thấy một ông lão uy nghiêm, nghiêm túc ngồi trên ghế sa lon, lúc này ông lão cũng thấy bọn họ, cười ha hả đặt tờ báo trong tay xuống, bước nhanh về phía hai người.
“Thưa ông nội, đây là Giang Miên Miên. Miên Miên đây là ông nội anh.” Úc Thừa giới thiệu hai người cho nhau.
“Chào ông nội Úc ạ, cháu là Giang Miên Miên, năm nay cháu chín tuổi.” Giang Miên Miên không tự ti cũng không kiêu ngạo, thoải mái, tự nhiên nói.
Ông lão chiến đấu cả đời, trên người không thể tránh khỏi mà có chút khí thế nguy hiểm, đám con nít trong trụ sở khu quân sự thấy ông không có đứa nào không rén cả.
Có một vài đứa nhát gan, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn ông.
Nhưng mà cô gái nhỏ Giang Miên Miên này nhìn thấy ông, không chỉ không sợ mà còn có thể bình tĩnh chào hỏi ông như vậy, ông Úc không khỏi có ấn tượng tốt hơn về cô.
Hơn nữa đứa nhỏ này còn cứu cháu trai ông một mạng, trước kia Úc Thừa cũng cho ông xem bài báo của Giang Miên Miên, ông biết mặc dù điều kiện gia đình đứa nhỏ này không tốt nhưng bản thân lại thông minh, hiếu học, thành tích cực kỳ xuất sắc, bây giờ ông càng thích đứa nhỏ này hơn.
“Ha ha, được, được, Miên Miên à, lúc Úc Thừa ở nhà hay nhắc về cháu lắm, không ngờ tới dáng vẻ cháu ở ngoài còn xinh hơn trong báo đấy, lại đây, đi vào với ông Úc nào.” Ông Úc hơi ngồi xổm xuống, dùng giọng điều hòa ái nói chuyện với Giang Miên Miên.
Trước kia khi ông Úc còn trẻ, tính tình nóng nảy, nói một không nói hai, bây giờ lớn tuổi rồi, con người lại càng trở nên mềm mỏng hơn.
Nhưng mà gương mặt ông vẫn có chút hung ác, cộng thêm việc ở chức vụ cao đã lâu, trên người có khí tràng không giận tự uy, chính là dù ông có lòng muốn gần gũi với tụi nhỏ thì tụi nhỏ với sự kính sợ ông từ tận đáy lòng, không dám làm càn quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận