Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 444. Đừng đánh tôi 1

Sau đó nhân lúc cậu ta không phản ứng kịp bèn đánh lên người cậu ta liên tục.
Lúc Úc Duệ Hiên bị đánh ngã trên mặt đất, cả người đều lơ mơ, cậu ta không thể ngờ được rằng con nhỏ quê mùa này lại dám ra tay với mình!
Mãi sau khi bụng bị đá vài cái thì cậu ta mới phản ứng lại được, thẹn quá hóa giận cậu ta ngồi dậy, vươn tay đẩy ngã Giang Miên Miên trên mặt đất, giơ tay định đánh cô.
“Mày muốn chết à!”
Ngay lúc Giang Miên Miên ngã trên mặt đất, cô lập tức khóc thét lên: “Cứu mạng, đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”
Đồng thời cũng dùng hai tay véo mặt mình đỏ bừng lên.
Âm thanh lanh lảnh của cô bé vang lên rõ rệt, ngay lập tức kinh động đến những người khác trong phòng.
Úc Thừa cầm vài chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt trở về, vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy Giang Miên Miên đang bị đánh.
Ánh mặt cậu ngay lập tức đỏ lừ, ném hết mấy hộp quà xuống đất, chạy hai ba bước đến tóm lấy Úc Duệ Hiên đấm thẳng vào bụng của cậu ta.
“A…”
Nắm đấm của Úc Thừa không giống như nắm đấm nhỏ của Giang Miên Miên, một cú đấm này của cậu hạ xuống, mật của Úc Duệ Hiên suýt chút nữa cũng lòi ra.
Nắm đấm của Úc Thừa rơi như mưa trên người Úc Duệ Hiên.
Chu Yến Vũ nghe thấy tiếng động bèn chạy ra từ phòng bếp, nhìn thấy con trai mình bị Úc Thừa đặt trên mặt đất đánh tơi bời thì hét lên một tiếng, chạy đến kéo Úc Thừa ra.
“Cút ngay!” Úc Thừa vung tay một cái hất bà ta ngã ra một bên.
Thấy không kéo ra được, dì Tôn bèn vội vàng chạy lên lâu gọi ông cụ Úc và Úc Hoa Huân.
Úc Hoa Huân nhìn thấy Úc Thừa đánh con trai nhỏ như điên thì tức giận quát: “Úc Thừa, con mau dừng lại.”
Đáng tiếc Úc Thừa vẫn mắt điếc tai ngơ, vẫn tiếp tục đánh.
Úc Hoa Huân thấy cậu như vậy thì bước lên, nắm lấy cánh tay của Úc Thừa, dùng sức thật lớn mới kéo cậu ra khỏi người của Úc Duệ Hiên được.
“Úc Thừa, con làm cái gì vậy hả? Con muốn đánh chết em trai mình sao?” Úc Hoa Huân lớn tiếng chất vấn.
“Cha hỏi con làm gì? Sao cha không hỏi con trai ngoan của cha đi? Lúc nãy con vào phòng thì thấy nó đang đánh Miên Miên.” Úc Thừa chỉ vào Úc Duệ Hiên, mắt đỏ ngầu nói.
Tầm mắt của mọi người trong phòng di chuyển, nhìn sang chỗ Giang Miên Miên theo lời nói của Úc Thừa, sắc mặt mọi người đều cứng lại.
Trên gương mặt trắng nõn của Giang Miên Miên đỏ ứng một mảng, nhìn giống như là vừa bị đánh.
Khi nhìn Úc Duệ Hiên, ánh mắt của cô còn vô cùng hoảng sợ, khóc thút thít nói: “Là anh Úc mời em đến chơi, em không phải là đến đây ăn nhờ ở đậu, em không phải là con nhỏ quê mùa, anh đừng đẩy em, đừng đánh em.”
Úc Hoa Huân vừa nghe được lời này của Giang Miên Miên, ngay lập tức giơ tay đánh con trai nhỏ một cái: “Xin lỗi!”
Ông ta không ngờ đứa con ngoan của mình vậy mà lại nói ra những lời này, lại còn ra tay đánh em gái nhỏ hơn mình.
Úc Hoa Huân không hề nghi ngờ lời nói của Giang Miên Miên, dù sao cô mới chỉ là một bé gái chín tuổi, mà lúc nhỏ lại luôn cư xử đúng mực, hiền lành ngoan ngoãn, cho nên không thể nào nói dối vu khống người khác được.
“Con không xin lỗi!” Bị Úc Hoa Huân đánh mông, ánh mắt cậu ta nhìn cha mình vừa khiếp sợ lại vừa ấm ức.
Rõ ràng người bị đánh là mình, tại sao mình lại phải xin lỗi.
Vì thế mặt của Úc Hoa Huân càng đen hơn, Chu Yến Vũ ở bên cạnh thấy thế ngay lập tức nói: “Duệ Hiên, sao con lại không lễ phép như thế, Miên Miên là khách của nhà chúng ta, sao con lại nói với em ấy như thế, còn không mau xin lỗi đi.”
“Ông nội, cha, là nó đánh con trước, con phản kháng lại, hơn nữa từ đầu đến cuối căn bản con còn chưa đụng đến nó, nó đang giả vờ đấy, sao mọi người lại nói con chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận