Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1130 - Chào mừng đến với thủ đô



“Con biết rồi, biết rồi, mọi người yên tâm đi.” Giang Trường Hải liên tục gật đầu.“Miên Miên, sau khi đến thủ đô rồi đừng quên bọn anh nhé, sau này nhất định phải thường xuyên quay về thăm bọn anh.” Chí Văn Chí Võ cũng đứng ở sau lưng mọi người nói với Giang Miên Miên.Đại Nha, Nhị Nha và Lai Đệ đều nước mắt đầm đìa nhìn Giang Miên Miên, ánh mắt tràn ngập quyến luyến.Giang Miên Miên gật đầu: “Anh cả, anh hai, chị cả, chị hai, Lai Đệ, mọi người yên tâm đi, em nhất định sẽ nhớ mọi người. Đợi khi nào em thu xếp ổn thỏa xong sẽ viết thư về cho mọi người. Nếu như mọi người nhớ em thì cũng có thể viết thư cho em.”Ở thôn Thạch Kiều không có điện thoại, nếu như bọn họ muốn liên lạc chỉ có thể đến cung tiêu xã hoặc là siêu thị ở trong huyện.Nhưng những đứa trẻ như bọn họ, nếu như không có chuyện gì chính đáng thì người lớn chắc chắn sẽ không để bọn họ gọi điện tán dóc. Bởi vì ở thời đại này điện thoại đường dài rất đắt.Nhưng viết thư thì không như vậy, lấy số thư rất rẻ. Một con tem mấy hào bọn họ cũng có thể mua được.Lúc người nhà họ Giang ra ngoài tiễn cả nhà Giang Trường Hải, những người biết tin trong thôn cũng tự động đến, đi theo sau nhà họ Giang cùng tiễn bọn họ đi.Cả nhà Giang Miên Miên là những người giàu có lương tâm nhất mà những người trong thôn từng gặp. Bọn họ có tiền cũng không quên quê hương, còn tốn công tốn sức bỏ tiền ra tạo phúc cho quê hương. Trong lòng mọi người trong thôn đều rất cảm kích nhà họ Giang.“Trường Hải, Uyển Ngọc, Miên Miên, mọi người là niềm kiêu hãnh của thôn chúng ta, chúc mọi người lên đường bình an, cuộc sống sau này càng ngày càng tốt.”“Miên Miên, chú chúc cháu sau này càng ngày càng học giỏi, học hành càng lúc càng nhanh, sau này có thể mang về nhiều vinh dự hơn cho thôn Thạch Kiều chúng ta.”“Trường Hải, Uyển Ngọc, Miên Miên, sau này có thời gian thì thường xuyên về thăm nhà nhé.”Người trong thôn vừa nói lời từ biệt vừa đi theo người nhà họ Giang tiễn cả nhà Giang Miên Miên.Ba người bọn họ nghe những lời chúc phúc giản dị chất phác của người trong thôn, trong lòng cảm thấy có chút buồn buồn.Đến cửa thôn, Giang Trường Hải cố tỏ vẻ ung dung khoát tay với mọi người: “Được rồi, cha mẹ, các chú các bác các anh em, tiễn đến đây là được rồi. Mọi người cũng quay về làm việc đi, đến lúc nghỉ đông chúng con sẽ về.”Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc cũng vẫy tay với mọi người.Bà cụ và mấy bé gái của nhà họ Giang nhìn ba người, không kìm được nước mắt mà bật khóc.Giang Miên Miên thấy bọn họ khóc như vậy trong lòng cũng rất khó chịu. Cô kìm nén nước mắt, một lần nữa vẫy tay từ biệt với mọi người.Từ thôn Thạch Kiều rời đi, cả nhà Giang Trường Hải quay về thành phố, mang theo những đồ đạc mà bọn họ đã thu dọn xong đi thẳng đến trạm tàu hỏa.Đợi đến khi cả nhà ba người Giang Miên Miên từ trạm tàu hỏa đi ra, cô vừa nhìn đã thấy Đường Lâm và Trình An đang ở bên ngoài đợi mình.“Anh Đường Lâm, anh Trình An, em ở đây này.” Giang Miên Miên nhìn thấy hai người, hưng phấn vẫy tay với bọn họ.Vì huấn luyện dã ngoại sinh tồn của Úc Thừa vẫn chưa kết thúc, Hà Bình thì ra nước ngoài, Hứa Thành cũng tham gia một đợt huấn luyện khác. Nên lần này Giang Miên Miên đến chỉ có Đường Lâm và Trình An lái xe đến đón.Đường Lâm và Trình An trông thấy cả nhà họ, cũng tươi cười bước nhanh đến.“Chú Giang, dì Uyển, Miên Miên, đã lâu không gặp. Chào mừng mọi người đến với thủ đô.” Đường Lâm mỉm cười chào hỏi ba người họ.“Chú Giang, dì Uyển, đã lâu không gặp, hai người lại trẻ ra rồi.” Trình An ngọt ngào nói.“Ha ha, đứa nhỏ này đúng là biết cách ăn nói.” Không có người phụ nữ nào không thích được khen là trẻ tuổi, Tô Uyển Ngọc được Trình An khen đến mặt mày rạng rỡ.“Đâu có ạ. Dì Uyển, cháu nói thật đấy.” Trình An cười hì hì đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận