Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 355. Thi được 215 điểm

Nếu là ngày hôm qua, bà ta nhất định sẽ vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.
Nhưng bây giờ đã biết chân tướng, trong lòng bà ta tràn đầy kiêu ngạo, dương dương tự đắc nói: "Cô nghe ai nói vớ vẩn vậy, sao Tam Nha lại không đi thi chứ? Con bé không chỉ đi, hơn nữa còn là thi ở phòng học của lớp năm, trực tiếp tham gia thi lên lớp, chờ mùa thu khai giảng, Tam Nha nhà tôi chính là học sinh trung học cơ sở trong trấn rồi!"
Nghe vậy, tất cả người trong thôn đều vừa khiếp sợ vừa hâm mộ, sao con người ta lại giỏi như vậy, có tiền đồ như vậy chứ!
"Tam Nha lại nhảy lớp? Đứa nhỏ này thật sự quá giỏi, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn."
"Tôi nhớ con bé trực tiếp học lên lớp bốn, bây giờ vẫn chưa học lớp năm đã trực tiếp tham gia kỳ thi dành cho lớp năm rồi? Thật không hổ là thần đồng nhỏ của thôn Thạch Kiều chúng ta."
"Tôi nói này, Tam Nha tuyệt đối là sao Văn Khúc Tinh hạ phàm đến báo ơn nhà họ Giang các người."
Mà người phụ nữ lên tiếng hỏi kia, vì không ưa Trương Quế Hoa nên muốn chế nhạo bà ta.
Không nghĩ đến bây giờ chẳng những không chế nhạo được, trái lại còn giúp cho danh tiếng của nhà họ Giang tăng lên một bậc, lập tức sắc mặt của người này lúc xanh lúc trắng, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo chính là người này.
Đừng nói người trong thôn kinh ngạc, ngay cả người nhà họ Giang cũng hết sức khiếp sợ, trước đó bọn họ còn tưởng rằng Tam Nha bỏ thi, không nghĩ đến lúc này lại xoay ngược tình huống rồi.
Sau khi kinh ngạc thì lại vô cùng tự hào, kiêu ngạo tự hào vì nhà mình có một thần đồng nhỏ lợi hại như vậy.
Chỉ có trong lòng Tôn Lệ Hà lại hết sức buồn bực, bà ta cố ý nói chuyện Giang Miên Miên không thi cuối kỳ ra ngoài.
Kết quả chẳng những không dẫn đến sự chế giễu nào, trái lại còn để cho đối phương nắm chặt cơ hội, tâng bốc Giang Miên Miên cao hơn.
Bà ta thật sự muốn ói chết!
Mà Chiêu Đệ nghe được người trong thôn khen ngợi Giang Miên Miên, cắn môi, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại.
Cô ta biết dù lần thi này mình có lấy được hạng nhất cũng không có cách nào so sánh được với Giang Miên Miên.
Loại cảm giác cô ta cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp đối phương, thật sự làm cho cô ta cảm thấy vô lực thất bại!
Ngày thứ ba thi xong cuối kỳ của trường tiểu học công xã, Giang Miên Miên đang cùng mẹ phơi nắng cắn hạt dưa ở trong sân, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.
"Con gái, đi xem ai đến đi." Đại lười Tô Uyển Ngọc sai bảo tiểu lười Giang Miên Miên.
"Vâng." Giang Miên Miên ngoan ngoãn đi mở cửa.
Ai, cha cô không ở nhà thì cô chính là tầng lớp thấp nhất trong nhà.
Sau khi thấy hai người ở ngoài cửa, đầu tiên cô sửng sốt một chút, ngay sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: "Xin chào thầy Lưu, xin chào thầy Mạnh, mời hai thầy vào ạ."
Sau đó nghiêng đầu gọi Tô Uyển Ngọc: "Mẹ, thầy Lưu và thầy Mạnh tới."
Tô Uyển Ngọc nghe được vội vàng thả hạt dưa đang cắn trên tay xuống, đứng lên sửa sang quần áo, nhiệt tình nghênh đón: "Hai thầy đến à, nhanh vào nhà, tôi pha trà cho hai người."
Lưu Văn khẽ mỉm cười nói: "Không cần phiền như vậy, mẹ Giang Miên Miên, lần này chúng tôi tới, là muốn báo tin mừng cho các người, lần này thành tích của bạn học Giang Miên Miên trong cuộc thi lên lớp đã có rồi, em ấy thi được hạng nhất, hai môn tổng cộng 215 điểm."
Mặc dù tối hôm qua thầy ấy cũng đã biết thành tích, nhưng bây giờ nhắc lại vẫn có chút kích động không khắc chế được.
"Con gái, con thật quá tuyệt vời." Tô Uyển Ngọc nhất thời ngạc nhiên mừng rỡ ôm lấy Giang Miên Miên hôn một cái.
Hôn xong lại buông ra, bây giờ bà đã không ôm nổi con gái rồi.
Nhưng Tô Uyển Ngọc có chút nghi ngờ: "Hai thầy, điểm tuyệt đối của lần thi này không phải là 200 điểm sao, làm sao lại nhiều hơn 15 điểm chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận