Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 623 - Buông tha cho cha đi



Chớp mắt đã tới thứ bảy, Giang Miên Miên ăn sáng xong thì luôn ở trong nhà bếp, tập trung cao độ để làm phôi bánh, đánh lòng trắng trứng, làm kem, làm kem xong thì trang trí hoa.Sau khi làm lại hai lần thì đã có kinh nghiệm, lần này làm lại thì cực kỳ thuận lợi, có thể trang trí những bông hoa rất đẹp rồi.Dù sao cô cũng ngại, trước đó một nhà ba người, đem ra cái bánh xấu xí cho khách ăn.Nhưng hôm nay nhiều khách nên một cái nhất định sẽ không đủ, ít nhất cũng phải làm hai cái mới được.Giang Trường Hải đang rửa bát cũng sợ hãi thán phục: “Con gái, cái đầu nhỏ của con làm sao mà có thể nghĩ ra được mấy cái ý tưởng quỷ quái này vậy.”“Ha ha, cha, con đều đọc từ trong sách cả thôi, có một câu nói rất hay, trong sách tự có Hoàng Kim Phòng(1), cha đã nghe thấy chưa? Hay để con tìm cho cha một bản?” Giang Miên Miên cười hì hì hỏi.(1)Thư trung tự hữu hoàng kim ốc trong Lệ học thiên -励学篇 của vua Tống Chân Tông - Triệu Hằng, với ý nghĩa muốn nói về tầm quan trọng của việc học và đọc sách.“Ôi con gái nhỏ, con hãy buông tha cho cha con đi, cha mới nhìn sách đã đau đầu hoa mắt chóng mặt ù tai rồi còn nói gì đến đọc sách nữa.” Giang Trường Hải vội vàng xin hãy khoan dung.Giang Miên Miên vừa cười đùa với cha mình vừa làm bánh sinh nhật.Vì trang trí nên cũng mất cả nửa tiếng mới làm ra được một chiếc bánh kem trái cây cực kỳ đẹp mắt.Giang Trường Hải thấy thành phẩm xong lại bắt đầu khoe khoang con gái mình: “Uầy, con gái, con nhìn đi, tốt hơn trước rất nhiều rồi, đẹp hơn nhiều nữa.”“Không phải là trước lạ sau quen sau, chờ đến sinh nhật mẹ và cha thì con sẽ làm cho một cái còn đẹp hơn vậy nữa.”“Được, vậy cha sẽ chờ.”Giang Miên Miên đem bánh ngọt đến chỗ râm mát, nhường quyền sử dụng phòng bếp lại cho mẹ.Tô Uyển Ngọc thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bà và Giang Trường Hải bắt đầu thu dọn nguyên liệu nấu cơm, còn Giang Miên Miên thì trở về phòng làm bài tập.Mà lúc này ở thôn Thạch Kiều, người nhà họ Giang cũng đã làm xong xuôi chuẩn bị lên trấn.Trương Quế Hoa không thấy Chiêu Đệ, bà không chờ Triệu Tiểu Quyên giải thích liền trực tiếp hỏi: “Chiêu Đệ lại đau bụng à?”Triệu Tiểu Quyên có hơi lo lắng gật đầu nói: “Dạ vâng mẹ, Chiêu Đệ suốt ngày bị đau bụng, hỏi đau như nào thì lại không nói.”Cũng không biết ra sao mà mỗi lần lên trấn ăn tiếc là Chiêu Đệ lại đau bụng.“Được rồi, chuẩn bị kỹ rồi thì mau đi đi, mẹ với bà ngoại con đã hẹn gặp nhau ở cửa cung tiêu xã rồi.” Trương Quế Hoa không thèm để ý đến Chiêu Đệ có đi hay không, bà ta mang theo gì đó rồi đi ra ngoài.“Bà ngoại con? Mẹ, bà ngoại con ở cung tiêu xã chờ mẹ làm gì?” Giang Trường Đào nghe vậy hết sức kinh ngạc hỏi.“Hai ngày trước không phải đi bà ngoại rồi sao, bà ngoại biết hôm nay là sinh nhật của Giang Miên Miên, nói là lâu rồi chưa thấy con bé nên cũng theo chúng ta đến xem.” Trương Quế Hoa giải thích đơn giản.“Mẹ, con bé Miên Miên mặt mũi cũng lớn quá, sinh nhật nó mà bà ngoại còn tự thân đến nhìn, được đối xử như này nhà chúng ta ngoại trừ con bé thì cũng không có người thứ hai.” Giang Trường Đào đầy ghen tị mà nói.“Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên, đừng để bà ngoại chờ lâu sốt ruột.” Trương Quế Hoa trừng mắt với con trai mình một cái, không nhịn được, nói.Giang Trường Đào bị nói như vậy cũng không thấy giận dữ, chỉ cười hì hì rồi theo sau chân của bà cụ.Cả nhóm tới cung tiêu xã đã thấy bà Trương đến trước rồi, bà ta dắt theo đứa cháu chắt trai năm tuổi đang đứng đợi ở cổng cung tiêu xã, nhìn xung quanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận