Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 758 - Cậu là tốt nhất



“Nhất định là như vậy, Miên Miên là tiểu phúc tinh nhà chúng ta, con bé sẽ giúp nhà họ Giang chúng ta thoát khỏi số phận chân lấm tay bùn.” Giọng nói Giang Đại Sơn chắc chắn.Giang Trường Hải ở trong phòng nói chuyện với cha mẹ mình một lúc, nghĩ đến tiền án của hai đứa con trai, cuối cùng vẫn đứng dậy: “Cha mẹ, con về phòng xem hai thằng nhóc kia một chút, xem xem hai đứa nó thực sự đang làm bài tập hay là mở sách vở ra rồi ngẩn người làm biếng như trước đây.”“Ừ, đi đi.” Trương Quế Hoa khoát khoát tay.Giang Trường Đào thả nhẹ bước chân đi về phía phòng ba, ông ta nhìn vào từ cửa sổ bên cạnh cửa chính, nhìn thầy Chí Văn Chí Võ đang cầm bút vẻ mặt nghiêm túc làm bài tập.Ông ta đứng ở cửa một hồi lâu mới hài lòng quay về nhà chính.Hai ngày nghỉ nhanh chóng qua đi, chiều chủ nhật, Chí Văn Chí Võ lại đeo cặp sách nhỏ, mang theo niềm hi vọng của cả nhà đi lên trấn.Cuộc sống cứ bình tĩnh không gợn sóng trôi qua như vậy. Chớp mắt đã đến cuối tháng chín.Ngày mai đã là kỳ nghỉ quốc khánh rồi, hôm nay học sinh trong trường đều cực kỳ hưng phấn.Tiết học thứ nhất của buổi sáng vừa mới kết thúc, Điền Vi Vi đã vội vàng chạy đến cửa lớp tám số một.“Giang Miên Miên, Chung Nguyên, hai người ra đây một chút.” Điền Vi Vi đứng ở cửa, nhìn hai người đang ngồi ở hàng thứ nhất hưng phấn gọi.Giang Miên Miên nhìn thấy cô bé, vẻ mặt tươi cười chạy ra: “Điền Vi Vi, cậu tới rồi à?”“Giang Miên Miên, Chung Nguyên, trong thành phố mới mở một vườn thú mới đấy, mùng hai chúng ta đi chơi đi. Tôi nghe nói trong đó có rất nhiều động vật, còn có cả voi và sư tử, tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng.” Điền Vi Vi tràn đầy hào hứng nói.“Tôi không đi đâu, tôi phải ở nhà học tập thật tốt.” Chung Nguyên yêu thích học hành, một lòng chỉ muốn vượt qua Giang Miên Miên, không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt.Điền Vi Vi vừa nghe cậu ta nói không đi, “hừ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Giang Miên Miên đầy mong đợi: “Miên Miên, cậu có đi không?”Thực ra Giang Miên Miên cũng không quá hứng thú với vườn thú này, đời trước đừng nói là vườn thú, thủy cung gì đó cô cũng đã xem đến chán ngấy rồi.Nhưng cô thấy dáng vẻ đầy mong đợi kia của Điền Vi Vi, cũng không nỡ lòng từ chối cô bé: “Tôi đi vậy.”“A, tốt quá rồi. Giang Miên Miên, tôi biết cậu là tốt nhất mà.” Điền Vi Vi thấy Giang Miên Miên đồng ý, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tươi tỉnh.“Chung Nguyên, cậu không đi thì cứ chờ mà hối hận đi. Tôi và Miên Miên đi xem, không chơi với cậu nữa.” Điền Vi Vi làm một cái mặt quỷ với Chung Nguyên, vô cùng được đà nói.Chung Nguyên thấy Giang Miên Miên muốn đi, vừa rồi còn rất kiên định với lập trường của mình, trong nháy mắt liền dao động.Không được, cậu ta phải đi cùng, cậu ta không thể để hai người này bỏ lại.“Điền Vi Vi, tôi đổi ý rồi, tôi sẽ đi với các cậu. Vừa hay đi vườn thú về tôi có thể viết một bài cảm nhận sau khi tham quan. Cô giáo đã nói rồi, sáng tác văn phải dùng chân tình thực cảm, không thể tưởng tượng vô căn cứ. Tôi phải đi trải nghiệm thực tế một chút.” Chung Nguyên tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện lại giống như một nhà nghiên cứu lão làng.Rõ ràng là một hoạt động giải trí nhẹ nhàng lại bị cậu ta nói thành hoạt động thí nghiệm khoa học. Đối với tinh thần đi tới đâu học tới đó này của cậu ta, Giang Miên Miên rất bội phục.“Ha, tôi đã nói cậu không đi sẽ hối hận mà? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, tôi không so đo với cậu, rộng lượng tiếp nhận cậu một lần nữa.” Điền Vi Vi đắc ý nói.Mấy đứa nhỏ giao hẹn xong thì trở về lớp học.Đợi đến buổi tối tan học, Giang Miên Miên thấy Chí Văn Chí Võ đang đứng ở dưới tòa nhà phòng học đợi mình liền hỏi: “Anh cả, anh hai, hai anh không phải muốn về thôn Thạch Kiều sao? Sao lại không đi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận