Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 639 - Ti vi màu có tiền cũng không mua được



Bởi vì có đám Úc Thừa ở, cho nên chiều Tô Uyển Ngọc lại làm một bàn thức ăn lớn.Ăn cơm tối xong, Trình An nhớ tới máy nghe băng cassette lúc trước Úc Nhu đưa cho Giang Miên Miên, liền mở miệng ra xin Giang Miên Miên: “Miên Miên ơi, cái máy nghe băng cassette mà chị Úc đưa cho em, cho anh mượn nghe một chút nha.”Đây chính là đồ tốt, bây giờ cả nước Trung Quốc chắc cũng chỉ mỗi một cái trong tay Úc Nhu.Cậu ấy nhìn mà thèm liền nhờ người bạn nước ngoài giúp mua giùm, tiếc là bên kia cũng không có nhiều hàng, cần phải lấy số, đợi hết mấy tháng mà đên bây giờ vẫn còn chưa tới tay nữa.“Được chứ ạ, anh ta, anh đợi em một chút, em đi lấy tới cho anh.” Giang Miên Miên nói xong cũng vào phòng lấy máy nghe băng cassette, cô cũng ôm cả mấy cuộn băng từ mà lần trước cha cô đi Hải Thành mua cho cô ra.“Anh Trình An, mấy cái băng từ này cũng cho anh đó, anh muốn nghe cái nào thì nghe cái đó.” Giang Miên Miên cực kỳ rộng rãi nói.“Được rồi.” Trình An nhận máy nghe băng cassette, vui mừng khấp khởi mà táy máy, đợi đến sau khi cậu ấy hiểu dùng thế nào làm thì lại chọn băng từ nhạc phổ biến, đeo ống nghe lên, gật gù đắc ý nghe.Từ nhỏ Trình An đã rất ham chơi, thích vật mới mẻ, người ta có câu, thường thứ càng không dễ có được thì lại càng quý trọng.Trước kia cậu ấy đã muốn mượn từ trong tay Úc Nhu nhưng không mượn được, cho nên bây giờ cậu ấy liền đuổi theo Giang Miên Miên để mượn.Đám Úc Thừa và Đường Lâm nhìn thấy Trình An giống như đứa con nít, bất đắc dĩ mà lắc đầu.Giang Trường Hải sợ bọn họ thấy chán, cố tình mở tivi lên, để cho tụi nhỏ xem ti vi.Thấy màn hình xanh xanh đỏ đỏ, Trình An thuận miệng cảm khái đôi câu: “Chú Giang à, nhà chú chạy theo mốt ghê á, nước mình vừa mới sản xuất ra tivi màu không được mấy ngày, nhà chú đã nhìn trúng rồi.”Vào sáng sớm lúc xem ti vi, cậu ấy thấy ti vi nhà Giang Miên Miên cũng là ti vi màu, không khỏi có chút kinh ngạc, chỉ là có nhiều người nên cậu ấy không hỏi mà thôi.Phải biết lô tivi màu đầu tiên số lượng không nhiều, vậy nên ngay cả gia đình có tiền cũng không giành được.“Đều nhờ ánh sáng của nhóc Úc đó, cái này là nhờ thằng bé mua từ thủ đô về.” Giang Trường Hải thuận miệng đẩy chuyện này lên trên người Úc Thừa.Ông cũng không có cách nào, ai bảo trấn nhỏ bọn họ không bán tivi màu làm chi.Hơ nữa trước đó ở trong ông cũng nói là do Úc Thừa mua từ thủ đô về, vì giữ cho lý do thoái thác đồng nhất, ông chỉ có thể đẩy lên trên người Úc Thừa.Úc Thừa đương nhiên cũng biết chú Giang nói vậy là vì bảo vệ Cừu Non.Mặc dù cậu cũng biết mấy anh em của cậu không thể nào làm chuyện bất lợi cho Cừu Non, nhưng mà loại chuyện như vậy, nên càng ít người biết càng tốt.Cậu thuận thế mà gật đầu nói: “Đúng, là tôi mua ở thủ đô.”Trình An vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không xem trọng lắm, thấy phim truyền hình đang chiếu đến đoạn đặc sắc, cậu ấy lại vội vàng tập trung tinh thần xem ti vi.Giang Trường Hải nhìn bọn họ đều ở chỗ này nghiêm túc xem ti vi, ông đi tới vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Úc Thừa, nháy mắt ra dấu với cậu, sau đó đi ra ngoài.Úc Thừa biết ý Giang Trường Hải, cũng đi theo.Đến bên ngoài, Úc Thừa thắc mắc hỏi: “Chú Giang, sao vậy chú? Có chuyện gì sao ạ?”“Nhóc Úc, chú có một chuyện muốn hỏi ý kiến của cháu.” Giang Trường Hải hiếm khi nghiêm túc nói.“Chú Giang chú có việc gì thì cứ nói, nếu cháu có thể giúp một tay thì chắc chắn sẽ giúp.” Úc Thừa nghĩ rằng Giang Trường Hải gặp chuyện cần cậu giúp.“Không phải nhóc Úc à, cháu hiểm lầm rồi, không phải là có chuyện cần cháu giúp, chỉ là bây giờ chú có một việc chưa quyết định được, chú muốn hỏi ý kiến cháu một chút.” Giang Trường Hải giải thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận