Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 358. Không hề xem thường

“Được, đều nghe anh hết.”
Vậy nên ngày hôm sau từ sáng sớm sau khi ăn cơm xong, cả nhà ba người đi đến Cung tiêu xã mua hai túi đồ ăn lớn, sau đó hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng quay về thôn Thạch Kiều.
Vừa mới vào thôn, các thôn dân làm việc ở gần đó đã nhìn thấy bọn họ, liền rối rít chào hỏi.
“Ôi, Trường Hải về rồi à? Còn mua nhiều đồ như vậy, hai người hiếu thuận thật đấy.”
“Trường Hải, tiểu thần đồng của chúng ta có phải lại đứng thứ nhất trong kì thi cuối kỳ không?”
Giang Trường Hải cười với mọi người, đứng thẳng sống lưng, để giọng nói của mình thanh hơn một chút: “Chú ba, mọi người đoán đúng rồi đấy. Kì thi lần này Miên Miên quả thực đã đứng thứ nhất. Vậy nên cháu mới quay về báo tin mừng cho cha mẹ cháu đây.”
“Lại đứng thứ nhất, Miên Miên thật là lợi hại. Sự thông minh này vừa nhìn đã biết là giống cha rồi, cha cháu từ nhỏ đã thông minh.”
“Miên Miên thực sự đã khiến thôn Thạch Kiều chúng ta nở mày nở mặt, những vùng xung quanh ai cũng đã biết rằng thôn chúng ta có một tiểu thần đồng rồi.” Người trong thôn vui vẻ nói.
Giang Trường Hải lấy hạt dưa và đậu phộng mua ở hợp tác xã mua bán ra chia cho mọi người ăn.
“Các chú các bác, nào, ăn chút đậu phộng hạt dưa rồi nghỉ ngơi một chút, lát nữa hẵng làm việc.”
Người trong thôn thấy ông hiểu chuyện như vậy, mua nhà ở trên trấn, trở thành người thành phố nhưng cũng không coi thường bọn họ, nụ cười càng trở nên thân thiết.
“Anh Trường Hải, cả nhà chú Giang đang làm việc ở phía Đông, em đi gọi bọn họ đến giúp anh nhé.” Một người nhỏ tuổi vừa nói xong, nắm lấy một nắm hạt dưa chạy đi như một làn khói.
Thiếu niên đi báo tin chạy đến phía Đông của thôn, đứng bên bờ ruộng, hai tay gộp lại thành hình cái loa đặt ở bên miệng, gọi về phía người nhà họ Giang: “Ông Giang, bà Giang, Tam Nha lại thi được hạng nhất, mọi người mau về xem đi, chú Trường Hải mua rất nhiều thứ về đấy.”
Trương Quế Hoa nghe vậy lập tức mừng rỡ như điên.
Con bé này thi nhảy lớp mà còn có thể thi hạng nhất, thật là có tiền đồ.
Bà ta ném cái cuốc xuống đất rồi chạy về nhà, Giang Đại Sơn không kìm được đi theo vài bước, nhưng nghĩ đến việc còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi, ông ta lại dừng bước.
Những người khác của nhà họ Giang và các thôn dân làm việc ngoài đồng cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn đi xem náo nhiệt.
Trưởng thôn thấy mọi người đều dài cổ nhìn về phía nhà họ Giang, không có tâm trạng làm việc.
Ông ấy nhìn lên mặt trời, nghĩ bụng dù sao cũng sắp đến trưa liền dứt khoát vung tay nói: “Được rồi, đừng nhìn nữa, việc của sáng nay cứ làm đến đây đã.”
“Trưởng thôn, ông tốt quá, ông quả thực là người lãnh đạo tốt của giai cấp vô sản chúng ta.”
Thấy có thể đi tham gia náo nhiệt, tất cả mọi người lập tức nói lấy lòng một câu.
Sau đó vội vàng cất nông cụ vào đúng vị trí, cùng người nhà họ Giang ào ào đi về phía nhà họ Giang.
Ngay cả thôn trưởng cũng yên lặng xen lẫn trong đội ngũ.
Trương Quế Hoa thấy người trong thôn đều đến liền vội vàng sắp xếp: “Con dâu hai, còn cả mấy con bé kia nữa, mau đi đun nước pha trà. Con dâu ba, con đi rửa mấy cái chén để lát nữa rót trà mời mọi người.”
Dưới sự chỉ huy của bà ta, mấy người phụ nữ của nhà họ Giang bắt đầu bận rộn, mấy người đàn ông thì mang những chiếc ghế có thể ngồi mang ra ngoài để các bậc trưởng bối trong thôn ngồi.
Còn những người khác, tùy tiện ngồi dưới đất là được.
Người trong thôn vừa cắn hạt dưa, ăn đậu phộng vừa năm mồm bảy miệng khen ngợi Giang Miên Miên đang bị vây quanh ở trung tâm.
“Đầu của Tam Nha rốt cuộc là thế nào vậy, sao lại thông minh đến như thế? Còn chưa đến một năm đã học hết chương trình học trong năm năm của người ta, lại còn xếp thứ nhất, đúng là Văn Khúc tinh hạ phàm.”
“Đúng vậy đó. Trường Hải, Uyển Ngọc, hai đứa nói cho thím nghe xem hai đứa dạy con như thế nào mà đứa bé này lại thông minh đến vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận