Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 496. Dựa vào ông ta nuôi

Từ nhỏ Giang Trường Hà đã không có chủ kiến gì, sau khi nghe xong thì buồn bực khó chịu nói: “Em nghe theo anh cả.”
Cũng cảm thấy là anh cả nói đúng, xem như ba anh em bọn họ cầm theo công cụ cùng nhau lên trên núi, nếu gặp phải mãnh thú như cọp, gấu chó vậy thì cũng không chắc có thể thuận lợi mà chạy thoát.
Con trai út mới sinh thôi, còn phải dựa vào ông nuôi, ông không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Giang Trường Đào lại có hơi mất hứng, ông ta cảm thấy anh cả quá nhát gan, cứ lo trước lo sau, bọn họ đã chờ ông mấy ngày rồi, bây giờ vẫn để ông ta phải chờ.
Vốn Giang Trường Đào đã định hôm nay sẽ lên núi, bây giờ không thể đi, còn phải chờ, trong lòng ông ta thấy mất mác vô cùng.
Nhưng mà dù ông ta có gấp kiếm tiền thì cũng tự biết bản thân tới đâu, tự dựa vào một mình ông ta thì chắc chắn không được, vẫn nên hành động chung với hai người anh.
Vì vậy mặc dù ông ta sốt ruột nhưng vẫn gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Không thể lên núi, ông ta cũng không thể ngồi ở đây lãng phí thời gian, ông ta duỗi người: “Anh cả, mấy hôm nay gặt gấp lúa nước mệt quá, em về phòng nhắm mắt nghỉ một lúc.”
“Được, em về đi.” Giang Trường Hải khoát tay nói.
Đợi đến khi Giang Trường Đào đi rồi, Giang Trường Hải mới hỏi Giang Trường Hà đang ngồi cạnh mình: “Trường Hà, em không về phòng nghỉ một chút à?”
“Anh cả, em không mệt.”
Giang Trường Hà nói xong thì nhìn ra phía ngoài, thấy không ai muốn đi vào, ông mới nhỏ giọng nói: “Anh cả này, kỳ nghỉ hè sắp hết rồi, em muốn nhân lúc tối nay ăn cơm, nói chuyện đi học của Nhị Nha với cha mẹ, anh xem, đến lúc đó anh có thể nói giúp em được không?”
Giang Trường Hà thấy hôm nay người một nhà của phòng lớn trở về, cha mẹ ông vui mừng, hơn nữa từ nhỏ anh cả của ông đã khéo nói, biết giải quyết chuyện, người cha mẹ ông thương nhất là ông.
Bây giờ ông lại làm công nhân, có thể kiếm nhiều tiền, ở nhà rất có tiếng nói, nên ông ấy muốn nhân lúc này nói chuyện của Nhị Nha.
Trước đó Tam Nha cũng đã nói sẽ giúp nói chuyện của Nhị Nha, tối hôm nay, hoàn toàn có được thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên ông muốn thử một lần.
Giang Trường Hải nghe vậy thì có hơi kinh ngạc, ông không ngờ tới vậy mà thằng hai lại có suy nghĩ cho Nhị Nha đi học, ngay sau đó ông lập tức sảng khoái đồng ý.
Dù sao Nhị Nha cũng là cháu gái ruột của ông, với lại để bé gái được đi học thêm chút kiến thức, dù thế nào cũng không sai.
“Được nha, thằng hai, để đứa đến trường học là chuyện tốt, học thêm chút kiến thức, biết thêm mấy chữ, sau này nhất định sẽ tốt hơn thế hệ tụi mình, em có suy nghĩ này, rất là tốt đấy, yên tâm đi, lát nữa anh sẽ nói giúp em.” Giang Trường Hải nói xong thì dùng sức vỗ vai Giang Trường Hà, tỏ vẻ tán thành.
Giang Trường Hà không ngờ anh cả ông sẽ khen ông, khiến ông có hơi ngại, ông cười ngây ngô, gãi đầu: “Cảm ơn anh cả.”
Hai anh em nói xong không được bao lâu thì Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà xách theo rau cải mới vừa hái xuống vào nhà, lần này mấy người Giang Trường Hải cũng không có đi tay không tới, bọn họ đem theo mấy cân thịt heo, còn có một con cá to béo.
Có đồ Giang Trường Hải mang tới, cơm trưa của bọn họ cực kỳ phong phú, người nhà họ Giang trước tiên lựa thịt trong thức ăn, ăn một miệng đầy dầu mỡ, cực kỳ thỏa mãn.
Chỉ có Chiêu Đệ, vẫn chỉ ăn đồ ăn chay, cá và thịt lại không đụng tới một miếng nào.
Những người khác nhà họ Giang từ lâu đã quen với việc “bệnh ngu ngốc” của Chiêu Đệ, nhất là hai người phòng thứ ba, cảm thấy ít đi một người ăn thì càng tốt, bọn họ có thể ăn nhiều hơn mấy miếng.
Chờ Chiêu Đệ ăn no, khi cô ta bỏ chén đũa xuống, cô ta còn đắc ý mà liếc Giang Miên Miên.
Đáng tiếc Giang Miên Miên vốn không có nhìn cô ta, cảm giác vô lực đánh vào bông này khiến cô ta thấy thất bại và không cam lòng, nhưng lại không có cách nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận