Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 662 - Đừng để xe bị đổ



Được sự đồng ý của thôn trưởng, người nhà họ Giang đặt nông cụ trên tay xuống co cẳng chạy về nhà.Những thôn dân cùng làm việc với người nhà họ Giang nghe vậy cũng muốn đi tham gia náo nhiệt. Nhưng việc ở đây vẫn còn nhiều, Đại đội trưởng vẫn đang nhìn chằm chằm ở bên cạnh.Bọn họ chỉ có thể cam chịu số phận tiếp tục làm việc, dù sao lát nữa người nhà họ Giang quay lại, bọn họ cũng có thể biết.Chí Văn Chí Võ chạy theo Giang Trường Hải về đến nhà họ Giang, Giang Trường Hải dựng xe đạp ở góc sân. Hai đứa bé trai xúm vào cạnh xe đạp, vẻ mặt hâm mộ vừa ngắm vừa sờ.Không bao lâu sau, những người khác của nhà họ Giang cũng chân trước chân sau chạy về nhà.“Mẹ, đây là đồ con mua cho mọi người.” Giang Trường Hải đưa thịt và bánh ngọt mua ở cung tiêu xã cho Trương Quế Hoa.Trương Quế Hoa không nhìn đồ trên tay ông, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào Giang Trường Hải, vội vàng hỏi: “Thằng cả, vừa rồi Tiểu Trụ Tử nói bây giờ vợ con đang làm việc nhà nước ở trên trấn? Có thật không vậy?”Những người khác của nhà họ Giang cũng nhìn chằm chằm Giang Trường Hải, chờ câu trả lời của ông.“Mẹ, đương nhiên là thật rồi, con lừa mẹ làm gì? Đi, chúng ta đi vào nhà, con nói tường tận cho mọi người nghe.” Giang Trường Hải vui vẻ nắm lấy vai mẹ mình, muốn đưa mẹ vào phòng.Chí Văn thấy bác cả muốn vào nhà, vội vàng chạy đến kéo lấy vạt áo bác cả cầu khẩn: “Bác cả, cháu muốn chạy xe đạp.”“Bác cả, cháu cũng muốn đi. Bác để chúng cháu thử một chút đi, chúng cháu đảm bảo sẽ không làm hỏng.” Chí Võ cam đoan.Hai đứa nhóc Chí Văn Chí Võ đã muốn đi xe đạp từ lâu. Trước đây khi lần đầu tiên Giang Trường Hải đi xe đạp về, hai người đã nói rằng muốn chạy thử một chút.Nhưng chiếc xe đạp lúc đó không phải của Giang Trường Hải, là xe đi mượn. Bà cụ sợ hai đứa trẻ không biết đi, làm hỏng xe của người ta, còn phải bồi tiền nên một mực không cho.Giang Trường Hải nhìn hai đứa cháu trai tỏ vẻ đáng thương nhìn mình, ông trêu chọc: “Các cháu biết đi không?”“Bác cả, chúng cháu không biết, nhưng chúng cháu có thể học mà. Chúng cháu học tập rất mau.” Chí Văn vội vàng nói.Trong thôn bọn họ không có xe đạp, chiếc xe này của Giang Trường Hải là chiếc đầu tiên, vì vậy trước đây Chí Văn Chí Võ không có cơ hội tiếp xúc với xe đạp.Mặc dù những bạn học có điều kiện gia đình tốt ở trường học cũng có xe đạp, nhưng bọn họ đều coi xe như bảo bối, sẽ không tùy tiện cho những người khác chơi.Bây giờ khó khăn lắm bác cả nhà mình mới có xe đạp, bọn chúng đương nhiên phải nắm chắc cơ hội học đi xe đạp. Đợi sau này có cơ hội cũng mượn xe về đi.Giang Trường Hải cũng không phải người hẹp hòi. Ông khoát tay sảng khoái đáp: “Được, đi chơi đi.”“Oa, bác cả, bác thật là tốt.” Hai bé trai vui vẻ nhảy cẫng lên.Bà cụ thấy con trai đồng ý nên cũng không ngăn cản nữa, chỉ không yên tâm mà dặn dò: “Chí Văn Chí Võ, hai cháu có thể chạy, nhưng không thể chạy xe đạp ra ngoài, chỉ ở trong sân nhà chúng ta thôi. Đừng để bị hỏng đấy nhé, xe của bác cả mới mua đấy.”“Cháu biết rồi bà nội, bà yên tâm đi, chúng cháu chỉ ở trong sân chơi, chắc chắn sẽ không làm hỏng.” Chí Văn vui vẻ dắt xe đạp thề thốt đảm bảo.“Được, đi từ từ thôi nhé, đừng để xe bị đổ.” Trương Quế Hoa có chút không yên tâm dặn dò.Xe đạp này thực sự rất đắt, xây xước một chút cũng khiến bà ta đau lòng muốn chết.Hai anh được cho phép liền vui vẻ tinh nghịch đi đẩy xe.Chí Văn là anh cả nên đi trước, để Chí Võ ở phía sau giữ lấy đuôi xe.Trương Quế Hoa vẫn không yên tâm, nói với Giang Trường Đào đang đứng ở một bên: “Trường Đào, con ở đây nhìn Chí Văn Chí Võ một chút, không cho phép hai đứa lái xe ra ngoài, đừng để xe của anh cả bị hỏng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận