Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 987 - Học theo thói xấu



Cô ấy hơi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là được rồi, cậu bé, cha cô tên Giang Đại Sơn, mẹ cô tên Trương Quế Hoa, anh cả cô tên Giang Trường Hải, anh hai cô tên Giang Trường Hà, anh ba cô tên Giang Trường Đào, nhà cô ở phía Tây thôn Thạch Kiều. Bản thân cô làm việc ở Tập đoàn Giang Lỗi, đây là danh thiếp của cô.”Cô ấy vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Úc Thừa.Úc Thừa nghe cô ấy trả lời xong, trong lòng thêm phần nào tin tưởng.Cậu nhận lấy tấm danh thiếp nhìn một lúc, khi nhìn thấy tên công ty in trên đó, khó có thể nhận ra cậu hơi chau mày.Cậu ngẩng đầu lên nhìn Giang Trường Phượng lần nữa, tên công ty ở trên danh thiếp của cô ấy, giống y hệt với công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán mà báo đăng.Người phụ nữ trên báo đeo kính râm chỉ lộ góc nghiêng đó, vậy mà lại là Giang Trường Phượng đang đứng trước mặt.Giang Miên Miên cũng nhón chân, nghiêng người nhìn danh thiếp Úc Thừa cầm trên tay.Wow!Cô út của cô thế mà lại là giám đốc công ty, thật tài giỏi.Lúc sáng Giang Miên Miên chỉ để ý nghe chuyện phiếm, không để ý đến tên công ty, vậy nên cô không biết cô út của mình hóa ra chính là nhân vật chính của câu chuyện sáng nay.Úc Thừa thấy sắc mặt Giang Miên Miên nhìn thấy danh thiếp xong chẳng có chút thay đổi, biết cô chưa nhận ra, cậu mím môi, hơi do dự, cuối cùng vẫn không nói cho cô biết.Xác nhận xong thân phận của Giang Trường Phượng, cậu lúc này mới buông tay ra, hơi nghiêng người, thả Giang Miên Miên ra.Giang Trường Phượng thấy hành động này của Úc Thừa, cũng biết họ đã tin tưởng mình, cô hơi cúi người, nhìn khuôn mặt giống anh trai đến năm phần của Giang Miên Miên, kích động nói: “Miên Miên, cháu có thể không biết cô, nhưng cô thực sự là cô út của cháu.”Giang Miên Miên nghe vậy, nở một nụ cười rực rỡ với cô ấy: “Cô út, cháu đương nhiên biết cô, lúc trước cha cháu có nhắc qua về cô.”Lúc Giang Miên Miên còn rất nhỏ đã biết mình có cô út, không những thế cô còn biết lúc cô mới ra đời không lâu, cô út đã theo đàn ông bỏ nhà đi.Cô biết những chuyện này, là vì lúc cô út vừa mới đi, bà nội thường mắng cô út là “đồ vô ơn”.Mặc dù nhà còn con cháu, sợ chúng còn nhỏ sẽ biết rồi học theo những thói xấu ấy, nhưng lúc Giang Miên Miên vừa ra đời được một tháng, mọi người trong nhà đều cho rằng cô chưa biết gì, cũng chẳng né tránh cô.Đến lúc cô dần lớn lên, dưới sự cấm kị của bà, người nhà cũng không nhắc đến Giang Trường Phượng nữa, cô ấy giống như chưa từng xuất hiện ở Giang gia vậy.Có điều thi thoảng cha vẫn bí mật nhắc về cô em gái này với cô.Giang Trường Hải lúc nhỏ có chút nghịch ngợm, nhưng ông chỉ bắt nạt hai người em trai, còn đối với cô em gái duy nhất trong nhà, ông lại vô cùng thương yêu.Giang Trường Phượng lúc nhỏ thường theo sau ông, chơi cùng ông, quan hệ của hai anh em rất tốt.Giang Miên Miên còn nhìn thấy tấm hình duy nhất của anh em họ ở chỗ cha cô.“Anh, anh cả từng nhắc đến cô?” Giang Trường Phượng kích động đến mức hốc mắt đỏ cả lên.Nếu không phải mấy năm nay vì chuyện của Mã Lỗi, cô ấy rèn luyện được ý chí sắt đá, có lẽ bây giờ cô đã khóc mất rồi.Giang Miên Miên gật đầu: “Vâng ạ, cha cháu còn cho cháu xem bức ảnh hồi nhỏ của cha cháu và mọi người, cha rất nhớ cô.”Giang Miên Miên nhìn cô út, trong lòng vô cùng vui vẻ.Mặc dù những năm gần đây cha cô ít nhắc đến, nhưng cô biết ông vẫn luôn nhớ mong cô em gái duy nhất này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận