Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 883 - Người đầu tiên trên bảng quang vinh



Nói liền ra cạnh giếng, kéo nước ngọt trước kia bỏ vào lên, vặn mở nắp bình ra rồi đưa cho hai mẹ con đang nằm quạt.Giang Miên Miên nhận lấy chai nước ngọt đã được mở ra, uống một hớp lớn, thoải mái nói: "Thật ngọt, cha, cha thật tốt.""Vẫn là chồng em tri kỷ nhất!" Tô Uyển Ngọc cũng thỏa mãn mà nói.Uống đồ uống xong, Giang Trường Hải bỗng nhiên nhớ đến chuyện chính."Đúng rồi, con gái, cha quên nói với con, đại hội biểu dương trong huyện ba ngày sau sẽ diễn ra ngay tại trường cấp hai của các con, con chuẩn bị một chút đi, phóng viên phỏng vấn hôm đó cũng sẽ đến, mà người tới vẫn là phóng viên Ngô mà chúng ta nhận biết.""Thế ạ, vậy thật đúng là quá trùng hợp." Giang Miên Miên không nghĩ tới, thời gian trôi qua hai năm, cô còn có thể gặp lại phóng viên Ngô.Bọn họ vừa nói xong chuyện đại hội biểu dương này, Vương Lợi và Lý Lan đã mang các thứ và bài tập, vẻ mặt tươi cười tới cửa.Lý Lan mang theo một rổ quả đào lông, Vương Lợi ôm một quả dưa hấu, bọn họ vừa vào nhà liền nói: "Thím, đây là mẹ cháu bảo cháu mang đến cho mọi người."Tô Uyển Ngọc không khách khí với hai đứa bé, trực tiếp nhận lấy, cười tủm tỉm cảm ơn: "Cám ơn các cháu, đến đây, uống chút nước ngọt cho giải khát."Bà lại đi ra ngoài cầm hai bình nước ngọt, đưa cho hai người."Cảm ơn thím." Sau khi hai người nhận lấy nước ngọt, cùng lễ phép cảm ơn."Chị Lan Lan, Vương Lợi, hai người đến rồi." Giang Miên Miên trong phòng nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, lập tức liền chạy ra.Lý Lan nhìn thấy Giang Miên Miên, hai mắt trong nháy mắt sáng rực lên: "Miên Miên, cuối cùng em cũng trở về, chị rất nhớ em.""Chị Lan Lan, em cũng rất nhớ chị, đi, chúng ta mau vào trong phòng, bên ngoài nóng lắm." Giang Miên Miên nhiệt tình nắm tay Lý Lan, đi về phía phòng khách.Vương Lợi đi theo phía sau hai người, vừa uống nước ngọt vừa dùng giọng nói tràn đầy hâm mộ nói: "Giang Miên Miên, tôi thật hâm mộ cậu, năm nào cũng có thể đi thủ đô chơi.""Nếu như cậu muốn đi thủ đô chơi, vậy sau này hãy học tập cho giỏi, tranh thủ đại học đi học ở trên thủ đô, như vậy liền có thể chơi bất cứ lúc nào." Giang Miên Miên liền thừa cổ động nói.Vương Lợi nghe xong lời này, lập tức cảm giác áp lực như núi trào lên óc mà im bặt.Bởi vì cậu cảm thấy mình thi trung học cũng khó như lên trời, thế mà Giang Miên Miên nghĩ đến để cho mình thi thủ đô học đại học, cô ấy cũng quá đề cao mình đi.Mặc dù nói thầm trong lòng như vậy, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài.Từ sau khi cậu biết Giang Miên Miên là Trạng Nguyên trong cuộc thi của toàn thành phố, ở trước mặt cô hàng xóm nhỏ này của mình, niềm kính sợ của cậu-một thằng học tra đối với học bá, giúp cậu khôn ra rất nhiều.Cũng không tiếp tục giống như trước đây, coi cô giống như là như cô em gái bình thường của nhà bên mà đối xử.Trong ánh mắt của Lý Lan nhìn về phía Giang Miên Miên, càng là tràn đầy vẻ sùng bái."Miên Miên, em thật giỏi, vậy mà thi đứng thứ nhất toàn thành phố, khi bọn chị đi học, chủ nhiệm lớp và các thầy cô trong khoa đều bảo chúng ta phải noi theo em học tập thật tốt đó.""Đúng vậy đó, Giang Miên Miên, thầy lớp chúng tôi cũng toàn khen cậu, nếu ngày nào bọn họ không khen ngợi cậu, giống như hôm đó liền không lên lớp được vậy, mà cậu có biết không, bạn cùng lớp tôi biết tôi và cậu là hàng xóm còn hâm mộ tôi." Lúc Vương Lợi nói những lời này, trên mặt cũng rất vinh dự.Lý Lan càng là vẻ mặt tràn đầy kích động hưng phấn: "Miên Miên, chắc em còn chưa biết đâu, hình của em đã dán ở trên bảng quang vinh của trường học chúng ta, em nhưng còn là học sinh đầu tiên ở trên bảng vàng danh dự cơ."Trước kia trên bảng quang vinh của trường học đều là ảnh chụp của giáo sư ưu tú!

Bạn cần đăng nhập để bình luận