Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 328. Xem phòng

Giờ Giang Trường Hải không còn thấy sợ nữa, lần đầu chạm trán với tên cướp quả thật rất lo lắng và sợ hãi, nhưng sau khi ẩn náu một đêm, ông đã bình tĩnh trở lại.
Ông chạy rất nhanh, đám cướp đó có muốn bắt người cũng chưa chắc đuổi kịp, hai tài xế trong xưởng cũng bị anh bỏ lại ở phía sau rất xa.
Nhưng biết con gái và vợ mình bị dọa sợ, ông dỗ dành nói: “Được rồi, cha đều nghe hai mẹ con hết, không thiếu tiền dùng thì không đi nữa”.
Có nghĩa là thiếu tiền thì vẫn sẽ đi.
Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc không dễ qua mặt như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của ông, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, nên cũng chẳng để tâm nữa.
"Anh Hải, anh thay quần áo đi, rồi ngủ một giấc cho khỏe."
“Không sao, cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn đi, anh về nhà rồi ngủ, ngày mai anh phải đi bán những thứ này, đổi thành tiền, chúng ta có thể mua nhà được rồi.” Nói đến mua nhà, vẻ mệt mỏi trên mặt Giang Trường Hải giảm đi rất nhiều.
"Được, ăn trước, ăn no rồi mới ngủ."
Suýt chút nữa ông đã xảy ra chuyện lớn, Tô Uyển Ngọc đương nhiên là có cầu tất ứng: "Được, ăn cơm trước rồi ngủ."
Thế là cả nhà đến nhà ăn ăn một bữa no, sau đó quay trở về nhà ngủ.
Người ta nói ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, Giang Trường Hải ngủ say sưa ở nhà một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái hơn hẳn.
Ngày đầu tiên chạy xe xong có thể ở nhà nghỉ ngơi, ông liền mang những thứ đồ kia đến cung tiêu xã.
Những thứ mà anh mang về lần này ngoại trừ một đôi bông tai, còn có một món trang sức nhỏ rất được yêu thích.
Sau khi nhân viên cung tiêu xã nhìn thấy, chẳng nói hai lời lập tức nhận lấy, còn bảo Giang Trường Hải có đồ gì tốt cứ mang đến chỗ cô ta.
Giang Trường Hải trông dáng vẻ cô ta như thế thì biết sau này hai người chắc chắn sẽ hợp tác bền vững.
Sau đó, ông lại mang một món đồ chơi nhỏ mua từ Hải Thành về, những thứ khác thì bán cho ông Ngưu.
Chi phí một ngàn đồng vừa chuyển tay đã tăng gấp đôi, cộng thêm ba trăm tệ mua nấm dã, đủ để họ mua một căn nhà ra hình ra dạng trong thành phố rồi.
Sau khi về đến nhà ông đưa tiền cho Tô Uyển Ngọc, nó dày đến mức bà không thể cầm hết bằng một tay.
Trước đây, chắc chắn Tô Uyển Ngọc sẽ rất thích thú khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nhưng lần này, bà lại khác mọi khi đặt tiền lên giường, ôm lấy Giang Trường Hải, sợ hãi nói: “Anh Hải, vất vả cho anh rồi, lần này thật sự quá nguy hiểm, tiền anh kiếm được thật sự không dễ dàng."
Giảng Trường Hải được cái ôm ấm áp dịu dàng, bỗng chốc cảm thấy có chút bối rối: "Chẳng phải anh đã về nhà an toàn rồi sao, yên tâm, anh không nỡ bỏ rơi người vợ thơm tho mềm mại của mình đâu."
Lâu lắm rồi không thân thiết như vậy, hôm nay tình cờ con gái đi học, bọn họ tranh thủ thân mật một chút.
Cảm nhận được phản ứng của ông, Tô Uyển Ngọc đỏ mặt ...
Giang Miên Miên đáng thương bị cha mẹ bỏ xó, đang chăm chỉ học hành, muốn sớm trở thành học bá, để sau này có thể kiếm tiền báo hiếu cho họ.
Suy cho cùng, cô chỉ cực khổ động não một chút thì có thể kiếm tiền, còn cha cô thì phải mạo hiểm tính mạng để kiếm tiền.
Hai tiếng sau, Giang Trường Hải mặt đỏ bừng nói: "Vợ à, chiều nay chúng ta đi xem nhà đi, anh nghe nói có mấy ngôi nhà đang định bán kìa."
“Được.” Trong mặt Tô Uyển Ngọc có chút ươn ướt, bà gật đầu, giọng nói càng thêm quyến rũ.
Thế là, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người nắm tay nhau đi xem hết từng ngôi nhà, hơn nữa những ngôi nhà mà họ xem đều là nhà xây bằng gạch.
Cả nhà ba người họ không muốn phải sống trong ngôi nhà đất nữa.
Kết quả là sau khi xem một số căn nhà, chẳng ưng được cái nào, giá bán nhà riêng quá cao, chung cư thì không gian quá nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận