Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 285. Có phúc không ghê

Ngay cả bà mẹ chồng cũng thương bà, không nỡ để bà ra đồng làm việc.
Cùng là phụ nữ nhưng sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ!
“Hắt xì!”
Lúc này Tô Uyển Ngọc đang ở trong sân phơi nắng, cắn hạt dưa thì đột nhiên hắt hơi ba cái.
Bà lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là anh Hải và con gái nhớ mình?”
Hừ, cuộc sống ở nhà của bà thật sự nhàm chán, anh Hải cũng liên tục không ở nhà, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.
Mấy người phụ nữ trong thôn bình thường có quan hệ không tệ với bà thì đều đi làm việc, ngay cả một người để nói chuyện phiếm cũng không có.
Vì vậy cắn xong hạt dưa trong tay, bà vào nhà thay quần áo khác, chuẩn bị đi đến thị trấn tìm Giang Trường Hải.
Bây giờ xuất phát vào lúc này thì đúng lúc có thể kịp lúc xưởng vận chuyển ăn cơm trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, thì đến xem ký túc xá một chút tình hình thế nào.
“Anh trai, em đến để tìm chồng của em, Giang Trường Hải, anh ấy là công nhân đến cách đây mấy ngày.” Tô Uyển Ngọc nói rõ ý đồ với người gác cửa.
“À, tôi nhớ cô, cô là vợ của cậu em Giang.”
Dáng dấp Tô Uyển Ngọc hết sức xuất chúng, người gác cửa nhìn một lần liền nhớ.
“Đúng vậy, chính là em, anh trai à trí nhớ của anh thật tốt.” Tô Uyển Ngọc mỉm cười nịnh nọt.
Người gác cửa liền vui vẻ hớn hở cười lên: “Ha ha, nghề này của chúng tôi phải thật sự tinh mắt, xưởng vận chuyển này chừng một trăm người, tôi đều biết hết, bao gồm người nhà của bọn họ. Được rồi, cũng không cần để cậu ấy đi ra dẫn cô, cô trực tiếp đi vào được rồi.”
Cũng không để bà ghi danh thông báo, liền trực tiếp cho đi.
“Được rồi, cảm ơn anh trai.”
Trong sân xưởng vận chuyển, Giang Trường Hải đang cầm sổ và bút, đúng trước xe hàng kiểm hàng hóa.
Ông vừa mới viết xong món hàng hóa trên xe cuối cùng thì thấy mấy người công nhân bên cạnh ai cũng nhìn chằm chằm về một phía.
“Các anh nhìn cái gì vậy?” Giang Trường Hải vừa hỏi vừa quay đầu lại.
“Người đẹp, có một cô gái xinh đẹp tới xưởng của chúng ta.” Một người đàn ông gầy đét, nháy mắt ra hiệu nói với Giang Trường Hải.
Giang Trường Hải đã quay đầu lại, thấy được Tô Uyển Ngọc đang đứng ở bên ngoài nhìn quanh.
“Ôi, đây không phải là vợ tôi sao.”
Vẻ mặt Giang Trường Hải vui mừng, đem đồ trên tay nhét cho công nhân bên cạnh, rồi sải bước đi tới.
Các công nhân kinh hãi: Cái gì? Người đẹp này là vợ của cái tên nhà quê Giang Trường Hải này sao?
Không thể nào đâu!
“Anh Hải.” Tô Uyển Ngọc nhìn Giang Trường Hải đi tới trước mặt bà, cười vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Giang Trường Hải nhe răng cười, cao hứng hỏi: “Vợ à, hôm nay em suy nghĩ gì mà tới gặp anh vậy?”
“Em ở nhà không vui, nhớ anh nên tới gặp anh một chút.” Tô Uyển Ngọc giúp ông lật lại cổ áo của bộ đồ lao động, vừa dịu dàng nói.
Không đợi bà rút lại, Giang Trường Hải đã thuận thế bắt lấy tay bà, cười hì hì nói: “Ha ha, vợ à, anh cũng nhớ em, vừa mới tới xưởng là đã bắt đầu nhớ.”
Từ trước tới nay Giang Trường Hải không biết hai chữ “xấu hổ” viết như thế nào.
Tô Uyển Ngọc rút tay ra, tức giận trừng ông: “Đứng đắn một chút đi, nhiều người nhìn như vậy mà.”
Lúc này Giang Trường Hải mới nhớ tới những người công nhân vừa rồi bị ông bỏ rơi kia, vì vậy liền dắt tay Tô Uyển Ngọc, hùng dũng oai vệ bừng bừng khí thế quay lại.
“Vợ à, đi, anh dẫn em qua đó, giới thiệu với mấy công nhân của anh một chút.”
Cho dù nhìn hai người nắm tay nhau như một cặp đôi, nhưng có người không nhịn được hỏi: “Trường Hải, đây thật sự là vợ của anh hả?”
“Đương nhiên rồi! Vợ tôi có đẹp không? Cô ấy là nhành hoa xinh đẹp nhất trong thôn của chúng tôi đó.” Mặt Giang Trường Hải đầy kiêu ngạo và đắc ý, hồi đó ánh mắt chọn vợ của ông rất là cao luôn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận