Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 489. Giang hồ cứu gấp

Chiêu Đệ ở bên ngoài đến tận khuya vẫn không có ai đi tìm cô ta, muỗi bay xung quanh cô ta kêu vo ve không ngừng, trên người toàn là vết muỗi đốt đỏ chót.
Cô ta suy nghĩ một lúc, thật sự là không có nơi nào để đi, cũng chỉ có thể ấm ức đầy mình trở về nhà, rửa mặt đơn giản bằng nước ở giếng trong sân, sau đó lặng lẽ trở về phòng lên giường nằm.
Triệu Tiểu Quyên vẫn luôn cố gắng mở to mắt chống lại cơn buồn ngủ bấy giờ mới yên lòng: đã trở về là tốt rồi.
“Heo con lười biếng, mau dậy ăn cơm nào.” Tô Uyển Ngọc mang bánh bao thịt heo cùng với cháo đi từ phòng bếp ra, nói với Giang Miên Miên vừa mới đi từ trong phòng ra.
“Mẹ, cha con đâu ạ?” Giang Miên Miên vừa mới rời giường còn hơi mơ màng.
“Con cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cha con đã đi làm từ lâu rồi, chậm chút nữa Lý Lan và Vương Lợi đều tới đây.”
Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi, tự mình cảm thấy ngủ thật đúng là lâu.
Cô thè lưỡi. vội vàng ngồi xuống, cầm bánh bao thịt heo lên bắt đầu ăn.
Vừa mới cơm nước xong, không lâu sau Lý Lan đã cầm sách vở sang đây.
“Chị Lan, chị đến rồi đấy à, chị còn chưa làm xong bài tập hả?” Giang Miên Miên nhìn thấy Lý Lan đang cầm vở bài tập có chút tò mò bèn hỏi một câu.
Lý Lan là một đứa trẻ ngoan rất cố gắng học tập, bây giờ còn khoảng một tuần nữa là khai giảng, theo lý thuyết thì bài tập của cô ấy đã phải làm xong từ lâu rồi mới đúng.
“Xong gần hết rồi, nhưng mà còn một số bài khó chị không biết làm, nên chị chờ em về giảng bài cho chị.” Lý Lan giải thích.
“Được, bài nào chị không biết làm, em giảng cho chị.”
Hai người ngồi vào bàn ăn, Lý Lan nói hết ra những bài mà mình không biết làm, Giang Miên Miên giảng bài từng chút từng chút một.
Giang Miên Miên vừa mới giảng xong ba bài thì Vương Lợi hấp tấp chạy vào, cậu ta ngồi bên cạnh Giang Miên Miên, thấy Tô Uyển Ngọc không có ở trong phòng bèn huých cánh tay Giang Miên Miên, nhỏ giọng hỏi: “Giang Miên Miên, cậu làm xong bài tập hè chưa?”
Giang Miên Miên chớp mắt: “Làm xong rồi.”
“Cậu thật là trâu bò, cậu làm bài tập xong rồi, dù sao cũng không có việc gì làm, vậy cậu hãy lấy việc giúp người làm niềm vui, làm bài tập giúp tôi đi, tôi chưa làm.” Vương Lợi quơ quơ sách bài tập trông như quyển sách mới, cầu xin nói.
Giang Miên Miên không chút nghĩ ngợi từ chối luôn: “Không được, bài tập của mình thì phải tự mình làm, bây giờ cậu làm thì vẫn còn kịp.”
Nếu không phải có “trọng trách” trên người thì chính cô cũng lười làm bài tập.
“Ai nha, Giang Miên Miên, cầu xin cậu mà, viết giúp tôi một chút đi mà, giang hồ cứu gấp, có rất nhiều bài tôi không biết làm, nếu tôi tự mình làm thì chắc chắn sẽ không làm xong kịp, cậu yên tâm, tôi sẽ trả công cho cậu, chỉ cần cậu làm xong bài tập hai môn này giúp tôi, tôi sẽ cho cậu mượn sách phản diện, còn có đồ ăn vặt trong nhà tôi đều cho cậu hết, chờ khai giảng, nếu ở trường có người bắt nạt cậu, cậu nói với tôi, tôi đánh bọn họ giúp cậu, về sau ở trường học tôi sẽ che chở cho cậu, đảm bảo sẽ không có ai dám bắt nạt cậu, được không?” Vương Lợi chắp tay thành hình chữ thập cúi đầu lạy Giang Miên Miên vài cái.
“Tôi nói không được chính là không được, cậu cứ làm trước đi, bài nào không biết làm thì hỏi tôi.” Giang Miên Miên vô cùng có nguyên tắc từ chối lời cầu xin “bất hợp lí” của Vương Lợi.
Vương Lợi thấy Giang Miên Miên cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể kêu than một tiếng, cam chịu số phận mở đống bài tập nghỉ đông ra, tính từng chút từng chút một.
Nhìn thấy cậu bắt đầu nhíu mày, gãi má, gãi tai, Giang Miên Miên thấy có hơi buồn cười, nhưng cũng không quan tâm cậu nữa, quay về phòng lấy ra chiếc máy nghe nhạc bỏ túi mà Úc Nhu đưa cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận