Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 244. Đi Cung tiêu xã

“Tam Nha, năm mới con thêm một tuổi, sang năm phải tiếp tục học tập cho tốt, cố gắng thi lên đại học, làm rạng rỡ tổ tông.” Giang Đại Sơn cũng lên tiếng dặn dò.
“Con biết rồi ạ, ông nội.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn đáp.
Tôn Lệ Hà chỉ chờ ông bà cụ phát lì xì xong. Bà ta nhìn qua Giang Trường Hải, ra vẻ nịnh nọt: “Anh cả, anh xem, năm nay anh lời nhiều như thế. Năm mới tết đến, có phải cũng nên lì xì chút đỉnh cho tụi nhỏ, lấy chút hên chứ?”
“Được. Vừa vặn năm nay nhà ta đổi lại quy tắc, vậy thì mọi người ai cũng thừa tiền. Tôi thấy chúng ta là người lớn, ai cũng phải mừng tuổi cho tụi nhỏ cả.”
Giang Trường Hải không tiếc chút tiền đó, nhưng ông không thể để Tôn Lệ Hà ăn lời được.
Tôn Lệ Hà nghe vậy lập tức không vui, đầu óc anh cả bị gì à?
Nhà thứ hai có tới tận bốn đứa con, nhà bà ta chỉ có hai đứa, sao mình mừng tuổi tụi nó được, sẽ lỗ mất đó, sao bà ta có thể đồng ý vụ làm ăn có lỗ không có lời?
Nhưng Tôn Lệ Hà có vẻ đã quên, nếu tính như bà ta nói thì nhà anh cả chỉ có một đứa bé mới thua thiệt nhất.
Bà ta còn tính lách luật: “Anh cả, anh nói gì thế. Bọn em chỉ có chút tiền lẻ sao so sánh với anh được. Năm nay anh cứ lì xì cho tụi nhỏ trước, chờ sang năm bọn em phát tài rồi lại lì xì thêm.”
Giang Trường Hải cười mỉa mai: “Thím mơ đẹp vậy. Mua bán lỗ thế tôi không thèm làm. Hoặc là mọi người cùng lì xì, hoặc là không lì xì hết.”
Một câu cãi lại Tôn Lệ Hà, làm lòng bà ta thầm mắng không ngừng.
Bà ta khinh, đúng là càng có tiền thì càng keo kiệt.
Mình thì xách túi lớn túi nhỏ mua đô, lúc trả tiền còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái. Bây giờ bảo mừng tuổi chút đỉnh cho con nhỏ thì lại không nỡ. Sao không giữ khư khư cho tới chết đi, con quỷ keo kiệt.
Dù không lì xì nhưng Giang Trường Hải vẫn vung tay lên nói: “Đi thôi mấy đứa, để bác cả dẫn mấy đứa tới cung tiêu xã ăn thức ăn ngon.”
“Bác cả, thật ạ? Bác muốn dẫn chúng cháu tới cung tiêu xã ăn thức ăn ngon thật ạ?” Hai đứa nhóc ngạc nhiên kêu thành tiếng.
Bởi vì Tôn Lệ Hà hay nói bác cả của hai đứa bủn xỉn, vắt chày ra nước, nên hai anh em vẫn luôn cảm thấy bác cả là người keo kiệt.
Mấy cô bé nhà thứ hai cũng giương đôi mắt nghi hoặc tràn đầy mong đợi nhìn Giang Trường Hải, tại chưa ai được đi cung tiêu xã cả.
“Đương nhiên, bác lừa mấy đứa con nít bọn cháu làm gì.” Giang Trường Hải nói rồi dắt tay Giang Miên Miên đi đầu.
Bọn nhỏ lập tức hào hừng chạy theo: “Ấy ấy ấy, đi cung tiêu xã nào!”
Trương Quế Hoa nhìn thằng cả dẫn hết trẻ con trong nhà đi cung tiêu xã, vội vàng chạy ra cổng gọi theo: “Thằng cả, đừng xài tiền phung phí đó, mua chút đồ cho hai thằng nhóc là được, còn bọn con gái thì đừng mua gì, phí tiền lắm.”
Giang Trường Hải nghe thấy lời dặn đầy bất công của mẹ nhưng không đáp lại, tự mình dẫn bọn nhỏ đi.
Đây đều là con cái của anh em ông, ông cũng chưa thiếu chút tiền này, cần gì phải đối đãi bất công.
Tôn Lệ Hà còn đang chửi mắng Giang Trường Hải hẹp hòi, keo kiệt, gian xảo trong lòng, không ngờ ông lại dẫn tụi nhỏ tới cung tiêu xã.
Bất chợt thế, làm bà ta chẳng biết nên giận hay nên thầm cười.
Giận là vì biết khi nãy Giang Trường Hải chỉ cố ý làm bà ta mất mặt trước mọi người thôi.
Còn thầm cười là do hai con trai bà ta có thể tới cung tiêu xã mua đồ. Mặc kệ bọn nó mua cái gì, nhưng chắc chắn cũng sẽ nhiều hơn tiền lì xì đó.
Một nhóm người nối đuôi đến cung tiêu xã. Giang Trường Hải hỏi cái đuôi nhỏ đằng sau mình: “Mấy đứa muốn mua gì?”
Chí Văn lên tiếng đầu tiên: “Bác cả, cháu muốn mua kẹo và bi.”
“Cháu cũng muốn kẹo với bi.” Chí Võ hưởng ứng, nhún nhảy lên sợ Giang Trường Hải không nghe mình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận