Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 474. Cùng nhau kiếm tiền 2

Cô gái nhỏ này vẫn còn quá ngây thơ.
Nhưng ngây thơ như vậy cũng không sao, dù sao cũng có mình che chở.
“Anh Úc à, anh có nghĩ ra được thợ may nào phù hợp không?” Giang Miên Miên chớp mắt hỏi.
Cô vẫn chưa quen cuộc sống ở thủ đô nên việc tìm thợ may phải nhờ vào Úc Thừa.
Úc Thừa đáp: “Tạm thời thì chưa có, đợi ngày mai anh hỏi mấy người Trình An thử, xem có quen biết được ai không.”
Bình thường không có gì làm cậu đều tới sở huấn luyện để luyện tập, ít khi tiếp xúc với người khác, cũng không quen biết với thợ may nào.
“Được, hiện nay chúng ta có nhiều đơn đặt hàng, phải nhanh chóng tuyển được thợ may, nhanh chóng vào việc, anh Úc, em còn suy nghĩ thêm về một vấn đề nữa.”
Nói đến việc may quần áo, Giang Miên Miên liên tục nảy ra những ý tưởng mới, cũng không còn cách nào khác vì đây là nghề cũ của cô, cô hiểu rất rõ về công việc này.
“Em nghĩ sau này nếu có tuyển thợ may chuyên nghiệp thì cũng không nên nhận quá nhiều đơn đặt hàng. Thứ nhất, chúng ta may trang phục theo yêu cầu theo hướng cao cấp, để làm ra một bộ trang phục thì cần tốn rất nhiều thời gian, để đảm bảo chất lượng thì chúng ta không nên quá ham hố. Thêm nữa là cái gì càng hiếm thì càng đắt, nếu một tháng làm ra quá nhiều thì chỉ sau một thời gian, khách không còn thấy hứng thú nữa thì cũng không có gì lạ, vì vậy em nghĩ mỗi tháng chỉ nên tiếp mười đơn, có vượt hơn thì phải chờ qua tháng sau, anh cảm thấy thế nào?” Giang Miên Miên tham khảo chiến lược hunger marketing(1) của những người đi sau.
(1)Chiến lược Hunger marketing: giảm sản lượng nhằm kiểm soát mối quan hệ cung cầu, tạo ra "ảo tưởng" về việc cung không đủ cầu, duy trì hình ảnh của sản phẩm và duy trì mức giá và tỷ suất lợi nhuận cao hơn của chiến lược tiếp thị sản phẩm.
“Được, ý tưởng này rất tốt.” Úc Thừa nhẹ nhàng nói.
Mặc dù hiện giờ đã có giấy phép kinh doanh, người làm ăn bên ngoài cũng không ít, nhưng lý lịch của cậu vẫn nhạy cảm, vì để an toàn thì kín đáo một chút sẽ tốt hơn.
“Được, cứ vậy trước đã.”
“Quyết định như vậy đi.”
“Ha ha, anh Úc, sau này chúng ta đã là đối tác của nhau rồi, về sau nhờ anh chiếu cố nhiều nha.” Giang Miên Miên đứng dậy đưa tay ra muốn bắt tay với Úc Thừa.
Úc Thừa cũng phối hợp mà bắt tay với cô, hai người họ rất giống nhau.
“Tốt rồi, anh Úc, vậy em về phòng sửa soạn đồ đạc trước.”
“Được, nếu nặng quá không mang được thì nhắn tin anh qua giúp.” Úc Thừa dặn dò.
“Đã hiểu, không nặng đâu mà.” Giang Miên Miên nói xong liền lên tầng hai.
Lần này đến thủ đô, cô dự định sẽ ở lại hai mươi ngày, dự định ngày mốt sẽ về nhà thu dọn đồ đạc của mình một chút.
Soạn đồ xong, Giang Miên Miên nằm trên giường, nhìn thông tin khách hàng ghi trong sổ tay, nghĩ xem nên thiết kế như nào rồi vô thức ngủ quên.
Buổi tối Úc Thừa đến, thấy cô ngủ thiếp đi, bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng cầm sổ tay và bút của cô để xuống, đắp chăn cho cô rồi mới trở về ngủ.
Sáng hôm sau, Giang Miên Miên đang nằm sấp trên bàn ăn để phác bản thiết kế thì Úc Thừa đến, cậu ngồi xuống đối diện cô, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.
“Anh Úc, làm sao vậy?” Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn cậu hỏi.
“Đừng vẽ nữa, chị anh, Trình An và Đường Lâm biết ngày mai em đi nên muốn tổ chức bữa tiệc chia tay, bây giờ cũng không còn sớm nữa, đi thôi.” Úc Thừa giải thích.
“A, chị Úc và mấy anh khách sáo quá, để em dọn đồ một chút rồi chúng ta cùng đi.” Giang Miên Miên đứng dậy cất bản thiết kế đi, cười nói.
Lần này bọn họ đến nhà hàng lần trước dẫn Giang Miên Miên đi, vì Úc Thừa thấy cô có vẻ thích món ăn ở nhà hàng này nên đã bảo Trình An đặt chỗ trước.
Lúc Giang Miên Miên và Úc Thừa đến, những người khác còn chưa thấy đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận