Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 249. Tam Nha giống mẹ

Họ ăn cơm xong đi ngủ ngay, đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian này?
Nghĩ sao liền hỏi vậy: “Cha mẹ, sao bỗng dưng cha mẹ lại tốt với Miên Miên thế?”
“Mẹ có lúc nào không tốt với Miên Miên đâu!”
Bà nội bị hỏi câu đó không được vui cho lắm. Ngày xưa bà ta không tốt nhiều với Tam Nha còn bây giờ là rất tốt.
Sau đó lại không cầm được lòng cười vui hớn hở: “Mẹ mới đưa Tam Nha đi ra ngoài một chuyến, các cặp con gái con rể về nhà ngoại ăn Tết trong thôn đều hâm mộ mẹ có một cô cháu gái vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn lễ phép lại còn xinh xắn.”
Trương Quế Hoa khoe khoang đắc chí những người đó nịnh nọt nhà bà ta thế nào.
Vợ chồng nhà lớn nghe mẹ kể vừa tự hào lại cũng tiếc nuối.
Biết thế vợ chồng ông đã không ngủ, cũng đi cùng ra nghe người trong thôn hâm mộ và khen.
“Đến giờ nấu cơm rồi.”
Do Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà đều về quê ngoại nên trưa nay bà nội và Tô Uyển Ngọc nấu cơm.
Thấy mẹ chồng chịu thái thịt muối, Tô Uyển Ngọc trợn mắt hoảng sợ suýt bay con ngươi ra ngoài.
Ôi trời ơi, hôm nay hai thằng cháu trai vàng ngọc không có nhà, mẹ chồng dứt dây thần kinh nào mà lại chịu cho ăn thịt muối như báu vật của bà ta.
Trương Quế Hoa bắt được đôi mắt của con dâu, bà ta tưởng con dâu thèm thịt nên quắc mắt tức giận: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thịt mẹ nấu cho Tam Nha ăn, vợ chồng con đừng tranh với nó. Tam Nha học tập mệt mỏi phải ăn nhiều món ngon.”
“Mẹ nói phải ạ, con bé Miên Miên học hành vất vả mà không cần con đốc thúc nhắc nhở cũng rất biết tự giác lấy bàn nhỏ học bài trên giường.” Tô Uyển Ngọc rất đồng tình với suy nghĩ của mẹ chồng, nhân đây khen con gái với mẹ chồng.
Trương Quế Hoa cong môi: “Đấy, nó hiếu thắng giống mẹ đấy. Con không biết chứ ngày mẹ còn trẻ đi ra đồng làm việc, trai tráng mười tám đôi mươi cũng không làm khoẻ bằng mẹ. Mẹ mà đi học cũng có thể thi được hạng nhất.”
Nghe quá khứ vẻ vang mẹ chồng kể, Tô Uyển Ngọc cố lắm mới không cười thành tiếng.
Mẹ chồng lật mặt nhanh thật, mới hè năm nay còn chướng mắt con gái bà, nói vợ chồng bà biếng làm dạy ra đứa con cũng lười biếng, vậy mà giờ đã kêu con gái bà giống bà ta?
Trương Quế Hoa xào đĩa thịt muối, luộc quả trứng gà rồi bày ra bàn.
Giang Trường Hải cũng ngạc nhiên về thịt muối: “Hôm nay có dịp gì hả mẹ?”
“Mẹ nấu riêng cho Tam Nha đấy, con bé học hành vất vả cần bồi bổ.” Trương Quế Hoa nhìn Giang Miên Miên đầy yêu thương.
Người nhà họ Giang đã hình thành thói quen tranh thức ăn trong bữa cơm, kể cả hiện giờ chỉ còn vài người ở nhà.
Thấy chỉ còn mấy miếng thịt, Giang Trường Hải đang thò đũa lại bị mẹ gõ đũa chặn đũa ông: “Chỉ biết mỗi mình thôi, Tam Nha chưa ăn được mấy miếng đâu chỗ này phần nó hết.”
“Thế con không ăn nữa.” Giang Trường Hải bị mắng nhưng không giận, ông sẽ không tranh ăn với con gái.
Trương Quế Hoa đặt đĩa thịt muối ở trước mặt Giang Miên Miên: “Ăn hết thịt muối đi Tam Nha, bà nội nấu riêng cho con đấy.”
“Con cảm ơn bà nội.”
Giang Miên Miên ăn thịt muối ngon lành, hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt bà nội dành cho cô.
Phải biết rằng ngày xưa chỉ có hai đứa cháu trai trong nhà mới nhận được đãi ngộ này, quả nhiên học tập có thể thay đổi số mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận