Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 698 - Chồng của cháu, Giang Trường Hải



"Bác gái cả, những năm nay cháu vẫn luôn sống ở thôn Thạch Kiều."Tô Uyển Ngọc cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng rút tay ra, kéo cánh tay Giang Trường Hải, mặt đầy vẻ kiêu ngạo giới thiệu cho họ hàng của mình."Đây là chồng của cháu, Giang Trường Hải, cháu và anh ấy quen biết ở thôn Thạch Kiều, những năm nay, anh ấy đối xử rất tốt với cháu, chúng cháu còn có một cô con gái.""Bác gái, chị cả, xin chào mọi người." Giang Trường Hải khách khí chào hỏi hai người."Chao ôi, được, được, chúng ta nhanh vào nhà nói chuyện đi, đừng đứng ở cửa." Bác gái cả Tô vừa nói vừa quan sát Giang Trường Hải từ trên xuống dưới, nhìn bộ dạng của ông không tệ, nói chuyện cũng nhã nhặn lịch sự, trong lòng cũng có ấn tượng khá tốt với chồng của cháu gái nàyMấy người đi vào nhà, trong nhà còn có hai người đàn ông và mấy đứa bé."Anh cả, anh rể." Tô Uyển Ngọc chào hỏi hai người trong phòng.Hai người này một người là con trai cả của bác cả Tô, Tô Minh Lễ, một người là chồng của Tô Uyển Đình, Vệ Dân.Lúc trước Tô Uyển Ngọc bị điều xuống nông thôn, chị họ của bà và Vệ Dân đã kết hôn, đây là nguyên nhân tại sao bà lại biết Vệ Dân."Uyển Ngọc, em trở về rồi, thật sự quá tốt! Những năm nay chúng ta vẫn luôn thử tìm những người dẫn em xuống nông thôn năm đó, đáng tiếc sau đó những người kia bị giam trong nông trường, chúng ta không gặp được người ta, cũng không biết em đi chỗ nào." Anh cả Tô thấy Tô Uyển Ngọc, có chút kích động nói.Tô Uyển Ngọc nghe được lời này, mới biết năm đó bác cả có đi tìm mình, chỉ là không tìm được mà thôi, khoảng cách trong lòng bà cũng ít đi một chút."Anh cả, những năm qua em sống rất tốt, mọi người không cần lo lắng, chuyện năm đó, đã qua, hãy để cho nó trôi qua thôi." Tô Uyển Ngọc lạnh nhạt nói.Lúc đầu một nhà bác cả Tô cho là Tô Uyển Ngọc là cô gái nhỏ mềm mại như vậy, bị điều xuống nông thôn, nhất định sẽ chịu khổ, trong lòng bọn họ vẫn luôn cảm thấy áy náy.Nhưng bây giờ thấy bà sống tốt như vậy, gả cho người đàn ông không phải là loại nông dân thô bỉ, lúc này trong lòng mới dễ chịu một chút, cũng biết bà không gặp phải tội gì."Cháu không trách chúng ta là tốt rồi, năm đó chúng ta cũng không có cách nào, những người đó, ồn ào quá lớn, dù cho chúng ta có cắt đứt quan hệ, bọn họ cũng đến lục soát nhà mấy lần, Uyển Ngọc, năm đó bác cả cũng tự thân khó bảo toàn.""Bác cả, cháu hiểu, chuyện năm đó, đều là thời đại sai, chúng ta đều là người bị hại, bây giờ cháu sống rất tốt, chúng ta cũng nên buông chuyện này xuống thôi." Tô Uyển Ngọc nhìn bác cả như vậy, nhẹ giọng khuyên."Uyển Ngọc, cháu không biết đâu, năm đó sau khi cháu bị dẫn đi, mỗi ngày bác cả cháu đều ăn không ngon, tối ngủ cũng luôn kêu tên cháu, một tháng đó, bác cả của cháu gầy không còn hình người nữa." Bác gái cả Tô nhớ đến chuyện năm đó, cũng thổn thức nói."Được rồi, cha mẹ, Uyển Ngọc đều đã nói chuyện đã qua thì cứ cho nó qua, hai người còn luôn nói đến chuyện này làm gì." Tô Uyển Đình nhìn bầu không khí trong nhà có chút ngưng trọng, vội vàng cười điều hòa không khí."Đúng đúng, Uyển Đình nói đúng, những chuyện kia đã qua rồi, bây giờ thấy cháu sống tốt, chúng ta cũng yên tâm, Uyển Ngọc à, lần này cháu đến Hải Thành, là có chuyện phải làm, hay là trở về thăm những họ hàng thân thích này?" Bác gái cả Tô quan tâm hỏi."Bác gái cả, lần này cháu về là đơn vị phái đến Hải Thành trao đổi học tập, thuận tiện thăm lại nơi trước kia sống." Tô Uyển Ngọc nói đúng sự thật."Đơn vị phái cháu về? Bây giờ cháu làm ở đơn vị nào? Đãi ngộ như thế nào? Bác cả Tô ân cần hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận