Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 974 - Thật sự không phải cô không có kiến thức



Hơn nữa, người qua lại trên đường, bất kể nam nữ, ai nấy cũng đều ăn mặc thời thượng đẹp mắt, tay đa số đều cầm túi mua đồ tươi cười nói chuyện với người bên cạnh.Giang Miên Miên được Phương Trí Viễn nắm tay dắt đến chỗ ở của ông. Giang Miên Miên là đi đến đâu nhìn đến đây, cảm thấy đôi mắt không dùng đủ.Thật sự không phải cô không có kiến thức, nhớ năm đó cô cũng là tiểu phú bà từng đi khắp mọi nơi trên thế giới.Nhưng suy cho cùng đó cũng là chuyện của kiếp trước rồi.Cô ở trong cái thôn nhỏ khép kín kia đã hơn mười năm, cũng sắp quên mất cuộc sống có xe cộ tấp nập, đèn màu rực rỡ về đêm rồi.Giang Miên Miên ở trong lòng vừa khinh bỉ chính mình không có tiền đồ, vẫn vừa nhìn chằm chằm không rời mắt, mà đến ngay cả Úc Thừa luôn luôn bình tĩnh giờ phút này cũng có hơi bất ngờ mà quan sát tốc độ phát triển của Hương Thành này.Phương Trí Viễn trông thấy dáng vẻ của hai đứa trẻ, cũng chỉ cười cười, nhớ lúc đầu khi anh đặt chân đến đây cũng không khác hai đứa trẻ là bao, Hương Thành với đất liền đúng thật là rất khác nhau.Giang Miên Miên trông thấy những cửa hàng xa xỉ phẩm ở bên đường, ham muốn mua sắm lại bắt đầu rục rịch.Cũng đã tròn mười hai năm cô không mua qua những thứ này rồi.Phải biết rằng, kiếp trước những món đồ này là thứ mà cô yêu nhất, cô ngứa mắt nhìn tủ kính trong cửa tiệm bày biện đủ loại túi sách, kiềm chế để bản thân mình không xông vào đó.Nơi ở của Phương Trí Viễn không xa lắm, sau khi bọn họ xuống thuyền, đi bộ hơn hai mươi phút đã đến được chỗ ở của ông ấy.Ông ở trong một nơi có một phòng ngủ, bên trong được trang trí rất đẹp, mặc dù cũng là nhà ngang nhưng môi trường ở bên này tốt hơn rất nhiều so với đất liền."Tốt rồi, chúng ta tới nhà rồi." Phương Trí Viễn mở cửa để hai đứa nhỏ vào nhà trước.Giang Miên Miên vừa vào nhà liền ngửi thấy một mùi hương thơm nồng"Wow, cậu Phương ơi, mùi gì thế ạ? Thơm quá đi?" Giang Miên Miên ra sức ngửi mùi hương, tò mò hơi."Là canh cậu hầm đấy, trước khi đi đón hai đứa cậu đã để vào nổi, chắc giờ cũng sắp được rồi, hai đứa đi rửa ráy tay chân đi, lát nữa thôi là có thể ăn ngay rồi." Phương Trí Viễn vừa nói vừa đổi dép lê rồi chạy vào nhà bếp bận bịu."Vâng ạ." Giang Miên Miên đã đói bụng từ sớm, tuy là lúc ở trên máy bay cô đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng quần quật lâu như vậy những thứ đồ cô ăn kia sớm cũng đã tiêu hoá hết rồi.Nơi ở của Phương Trí Viễn không lớn, bọn họ vừa vào nhà đã nhìn thấy được nhà vệ sinh nằm ngay đâu.Úc Thừa đón lấy cặp sách của Giang Miên Miên rồi đặt lên sô pha: "Cừu non, em đi sửa soạn lại trước đi.""Vâng." Giang Miên Miên đi rửa mặt, sảng khoái tinh thần, tiêu sái bước ra ngoài.Hương Thành này cũng nóng quá nhỉ, khiến cô nóng nực cả người đầy mồ hôi.Đợi hai người rửa mặt xong xuôi hết, Phương Trí Viễn cũng đã chuẩn bị món ăn sắp xong.Khẩu vị của người bên Hương Thành cũng rất thanh đạm, mà Phương Trí Viễn cũng đã thích nghi được với món ăn ở bên này.Anh xào hai món đơn giản, thêm món canh được hầm vào ban sáng, ba người cực kỳ hài lòng mà ăn bữa trưa.Cơm nước xong xuôi, Giang Miên Miên vốn muốn giúp rửa bát nhưng lại bị Phương Trí Viễn đẩy về phòng."Miên Miên, cháu với Úc Thừa đã ngồi máy bay lâu vậy rồi, chắc chắn là cũng đã mệt rồi, hai đứa đến phòng khách nghỉ ngơi chút đi." Phương Trí Viễn vô cùng quan tâm nói."Vâng ạ" Giang Miên Miên đáp lại rồi trở lại phòng khách.Cô nhìn thấy cặp sách trên ghế sô pha, nhớ đến bánh có nhân mà bà nội cô bảo cô mang theo.Cô nhanh chóng chạy qua, lấy xấp bánh được dùng giấy dầu bao bọc lại cực kỳ kín kẽ."Cậu Phương, đây là bánh mà bà nội cháu nướng hồi sáng, nội đặc biệt bảo cháu cầm theo cho cậu ăn đấy ạ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận