Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 449. Uất ức bộc phát

Muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra, tỏ vẻ đáng thương như vậy cho ai xem chứ?
Nhưng Giang Miên Miên không nhận, bà ta cũng không làm gì được cô.
Úc Duệ Hiên cũng nghiến răng nhìn bộ dạng giả vờ của Giang Miên Miên, thật là biết diễn kịch quá, lần trước khi chủ động tự đánh chính mình không phải bộ dạng như thế này.
Ông cụ Úc nhìn thấy Giang Miên Miên sợ hai mẹ con Chu Yến Vũ như vậy, cũng lên tiếng nói: “Được rồi, Yến Vũ, con bé Miên Miên này tính tình nhút nhát, có lẽ lần trước bị dọa cho sợ rồi, để con bé bình tĩnh vài ngày nữa hai người mới tới thăm con bé đi. "
Giang Miên Miên thừa lúc Chu Yến Vũ đang nói chuyện với ông cụ Úc, lén nhăn mặt làm trò hề, mỉm cười rất đắc ý và gợi đòn với Úc Duệ Hiên.
Úc Duệ Hiên nhìn thấy Giang Miên Miên vừa nãy giả vờ tỏ vẻ đáng thương, nhưng bây giờ thừa lúc người lớn không chú ý lại tự khiêu khích mình như thế này, nỗi uất ức vì bị vu oan những ngày này bỗng chốc bùng phát.
Cậu ta bước lên trước một bước, chỉ vào Giang Miên Miên mắng: “Đồ nhóc con nhà quê, mày cố ý đúng không, là mày cố ý hãm hại tao.”
“Em làm gì đấy?” Úc Thừa chắn bên cạnh Giang Miên Miên, đẩy Úc Duệ Hiên ngã xuống đất.
“Duệ Hiên, con không sao chứ?” Chu Yến Vũ hằn học trừng mắt nhìn Úc Thừa, vội vã bước tới dìu con trai mình dậy.
“Ông nội, mẹ, khi nãy con bé nhà quê đó nhân lúc mẹ đang nói chuyện với ông nội làm mặt hề với con, còn khiêu khích con, mẹ, khi nãy nó giả vờ đó, nó vốn không sợ con.” Úc Duệ Hiên chỉ vào Giang Miên Miên hét lên một cách cuồng loạn.
Cậu ta thực sự chịu đựng đủ rồi, rõ ràng không phải lỗi của cậu ta, nhưng cha cậu ta, ông nội cậu ta và mẹ cậu ta đều không tin cậu ta, còn nhất định phải đưa cậu ta tới xin lỗi con nhóc nhà quê này.
Ông cụ Úc cũng không ngờ Úc Duệ Hiên lại đột nhiên nổi cơn trước mặt nhiều người như vậy, ông ta có chút không vui nói: “Duệ Hiên, cháu làm gì vậy? Sao có thể vì em không chấp nhận lời xin lỗi của cháu mà cháu buông lời sỉ nhục người ta như thế? Ông đã dạy cháu như vậy à?”
Úc Duệ Hiên vô duyên vô cớ nổi đóa lên, ngay cả Chu Yến Vũ luôn tin cậu ta cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ chuyện xảy ra lần trước thực sự là lỗi của Duệ Hiên sao?
Úc Duệ Hiên nhìn người nhà của mình vẫn một mực bênh vực cho nhóc con nhà quê đó, mặc cho cậu ta nói gì cũng đều không tin, cậu ta nhìn Giang Miên Miên hừ một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
“Duệ Hiên, con đi đâu đó?” Chu Yến Vũ thấy cậu ta giận dỗi chạy đi, lo lắng hỏi.
Nhưng tiếc là Úc Duệ Hiên đang giận dỗi nên không trả lời mẹ cậu ta, chỉ một mực chạy mất hút.
Chu Yến Vũ lo lắng cho con trai, bà ta áy náy nói: “Cha, đứa bé Duệ Hiên này tuổi còn nhỏ, cha đừng giận nó, con ra ngoài xem nó đi đâu rồi.”
“Đi đi.” Ông cụ Úc vẫn bình thản, ông ấy rất ít khi xen vào xích mích của đám nhỏ, đều để họ tự mình giải quyết.
Còn Úc Thừa ngoảnh mặt làm thinh nhìn dáng vẻ nhớn nhác của Úc Duệ Hiên, trong lòng cảm thấy rất vui và hạnh phúc, những hành động làm mặt hề và cười khiêu khích của Cừu Non cậu đều nhìn thấy cả.
Trước kia, mỗi lần Úc Duệ Hiên vu oan cậu thành công đều tỏ vẻ đắc ý khiêu khích như vậy, nhưng bây giờ đổi lại người uất ức khó chịu là đối phương, cậu đương nhiên là vui rồi.
Nhưng càng vui và hạnh phúc hơn là được người khác bảo vệ vô điều kiện.
Trong phút chốc này, một ý nghĩ bén rễ trong lòng Úc Thừa, nếu như Cừu Non có thể sống chung với cậu suốt thì tốt rồi.
Sau khi mẹ con Chu Yến Vũ rời khỏi, họ không còn đến thêm lần nào nữa.
Còn hai ngày nữa là đến ngày sinh nhật của chị gái Trình An, váy áo đã may xong của Giang Miên Miên được giặt sạch sẽ và dùng bàn ủi ủi thẳng, chỉ chờ nó tỏa sáng trong buổi tiệc sinh nhật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận