Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 506. Giấu ở trong phòng

Lúc nhỏ, trong nhà Giang Miên Miên nghèo, thường xuyên ăn không đủ no, Giang Trường Hải đau lòng cho vợ và con gái, thường thường một mình chạy vào núi đi dạo, nhìn xem có thứ gì có thể ăn được không.
Có một lần ở dưới chân núi ông phát hiện một cây mận dại nằm trên sườn núi dẹt tương đối vắng vẻ, hái một quả nếm thử một chút, phát hiện mùi vị không tệ thì hái hai túi về, trở về ăn chung với vợ và con gái của ông.
Sau đó ăn quá nhiều, bọn họ vừa nhìn thấy quả mận thì đã đã cảm thấy chua rồi, nhưng mỗi năm đều không nhịn được muốn ăn một ít.
Khoảng thời gian trước bọn họ dọn sống trong trấn, vẫn chưa ăn mận, cho nên vào buổi chiều không có bận chuyện gì, Giang Trường Hải kéo Tô Uyển Ngọc đến sau núi hái mận.
Sau khi Giang Miên Miên ăn một quả mận lớn, lấy kẹo mà Nhị Nha mới vừa đưa cho cô ra: “Cha mẹ, cho hai người kẹo này, đây là của chị hai mới vừa đưa đến, nói là cảm ơn chúng ta."
Giang Trường Hải nhìn những viên kẹo này, phát hiện rất quen mắt, là kẹo tháng trước ông mua về.
Xem ra những kẹo này, là đứa nhỏ Nhị Nha đã cất giữ rất lâu.
"Đứa nhỏ Nhị Nha này thật hiểu chuyện, là một đứa biết cảm ơn." Giang Trường Hải lột một viên kẹo có chút chảy ra, nhét vào trong miệng, sau đó cảm khái nói.
"Đúng vậy, con bé Nhị Nha kia vừa kiên nhẫn vừa có năng lực làm việc, sau này đi học rồi, khẳng định là một đứa có tiền đồ." Tô Uyển Ngọc cũng khen một câu.
"Ừ, hai mẹ con ở trong phòng ăn mận đi, anh đi ra ngoài tìm Trường Hà và Trường Đào một chút." Trong lòng Giang Trường Hải vẫn luôn nhớ chuyện nhân sâm, dặn hai mẹ con một câu liền đi ra ngoài.
Cũng đúng dịp, ông vừa ra khỏi phòng liền thấy Giang Trường Hà đang đứng bên cạnh giếng, đang lấy nước từ trong giếng.
Ông vẫy tay với Giang Trường Hà: "Trường Hà, chú đến đây một chút."
Giang Trường Hà thả công việc trên tay xuống, chạy tới, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, anh cả, có chuyện gì sao?"
Giang Trường Hải nhỏ giọng nói: "Chuyện nhân sâm, đi, chú cũng gọi Trường Đào ra đây."
"Vâng."
Giang Trường Hà gọi Giang Trường Đào ra, anh em ba người tìm một chỗ yên tĩnh, bắt đầu bàn bạc chuyện nhân sâm.
"Thằng hai, thằng ba, một lát nữa anh phải trở về trấn, hai chú xem thời tiết, nếu như thứ sáu tuần sau không mưa, hai chú đi ngay tìm thôn trưởng, mượn súng săn, sau đó cất trong phòng. Chờ chủ nhật anh nghỉ phép sẽ trực tiếp đi qua, sáng chủ nhật năm giờ rưỡi, chờ anh ở chân núi, đến lúc đó chúng ta cùng hành động.”
"Được, anh cả, vậy chúng ta có cần mang chút đồ ăn và nước uống không, nếu nhất thời tìm không thấy nhân sâm, cũng tiết kiệm được chuyện xuống núi ăn cơm." Giang Trường Đào hỏi.
"Chuyện ăn uống tôi sẽ lo, hai chú không cần quan tâm." Giang Trường Hải nói.
"Vâng." Giang Trường Hà và Giang Trường Đào đều gật đầu đồng ý, sau khi bàn bạc xong chuyện nhân sâm, Giang Trường Hải trở về phòng mình.
"Con gái, vợ, chúng ta nên về nhà rồi." Giang Trường Hải thuận tay ẳm Giang Miên Miên từ trên giường đất xuống.
Giang Miên Miên nhét mận và kẹo vào trong túi của cha và mẹ, vui vẻ nói: “Vâng, về nhà thôi."
Giang Trường Hải dẫn Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc đi đến nhà chính, nói lời tạm biệt với cha mẹ: "Cha mẹ, không có chuyện gì, thì nhà chúng con đi về trước, qua hai ngày lại đến."
"Ở lại một đêm rồi mai về cũng được." Trương Quế Hoa nhiệt tình giữ lại.
Giang Trường Hải lắc đầu: “Không được, ngày mai con còn phải đi làm."
"Được rồi, vậy tuần sau có thời gian thì lại về nha." Trương Quế Hoa tiễn người đến cửa, còn dặn dò
"Đã biết, mẹ, mẹ mau về nhà đi."
Một nhà ba người trở về trong trấn, đột nhiên Giang Miên Miên nhớ đến hôm nay là chủ nhật, cô còn chưa có gọi điện thoại cho Úc Thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận