Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 522 - Đều là chuyện của quá khứ rồi



Tô Uyển Ngọc bèn lên tiếng giải thích: "Mẹ, hai đứa trẻ này đều là con cái của hàng xóm chúng con, chúng tới tìm Miên Miên cùng làm bài tập."Lý Lan cùng Vương Lợi đi qua lễ phép chào hỏi: "Cháu chào bà Giang ạ.""Ôi, được lắm, ngoan quá. Nào, Chí Văn với Chí Võ lại đây chơi với anh với chị đi." Trương Quế Hoa đẩy hai đứa cháu trai qua để mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa.Bà ta trông thấy Lý Lan và Vương Lợi đều ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, chất lượng quần áo thì cũng đều là loại tốt cả, nhìn thôi cũng đã biết chắc chắn là điều kiện gia đình rất khá, để cháu trai nhà mình tiếp xúc với chúng nhiều nhiều,giao lưu kết bạn thêm nhiều bạn bè trong trấn cũng là chuyện tốt.Giang Miên Miên thức thời đừng dậy, giới thiệu vài người với nhau."Anh cả, anh hai, đây là Vương Lợi, còn đây là Lý Lan.""Vương Lợi, đây là anh cả tôi - Giang Chí Văn, còn đây là anh hai tôi Giang Chí Võ."Tô Uyển Ngọc biết con gái mình có thể chăm sóc tốt được cho mấy đứa nhỏ, nên bảo Trương Quế Hoa lên ghế sô pha trong phòng khách: "Mẹ, để tụi nhỏ tự chơi đi. Mẹ cũng mệt rồi đúng không? Ngồi đây nghỉ một lúc, con đi rót cho mẹ cốc nước.""Ấy, vợ thằng cả, cầm số rau và thịt gà này qua đấy đi, mấy đứa tụi con ở trong trấn ăn gì cũng đều cần phải tiêu tiền cả. Măng này là hôm qua thằng hai và thằng ba lên rừng hái còn non lắm đấy, là món mà Miên Miên thích ăn nhất." Trương Quế Hoa vui tươi hớn hở nói.Lần này cụ nhà đến đây, còn đặc biệt mang cho nhà họ một giỏ trứng gà và măng non, có thể nhìn ra được đều là nhọc lòng mà chuẩn bị."Cảm ơn mẹ, mẹ xem mẹ xa xôi thế còn xách theo, mệt biết bao chứ. Lần sau mẹ cứ đợi Trường Hải về lấy là được rồi ạ." Tô Uyển Ngọc cực kỳ thân mật nói."Thế sao được chứ, đống măng non này cứ phải ăn vào lúc này mới được, qua vài ngày lại già khằn mất, cháu gái mẹ mê ăn thì dù mẹ có mệt hơn đi nữa thì cũng đáng." Trương Quế Hoa vừa nhìn Giang Miên Miên đang nô đùa ở một bên vừa nói."Cảm ơn bà nội, cháu biết ngay bà đối với cháu tốt nhất mà." Giang Miên Miên nghe Trương Quế Hoa nói, vội vàng nhìn sang nịnh nọt.Tô Uyển Ngọc nhìn đồng hồ treo tường một cái, đang định vào nhà bếp để nấu bữa trưa: "Mẹ, mẹ ngồi nghỉ một lát nhé, con đi nấu bữa trưa.""Được, con cứ bận đi, cứ mặc kệ mẹ."Suy cho cùng tuổi tác cũng lớn rồi, đi cả chặng đường dài lúc này cũng có hơi mệt, bà ngồi trên sô pha nhìn mấy đứa nhóc đang nô đùa ở bên kia."Miên Miên, tụi em đang làm bài tập à?" Chí Văn chỉ chỉ sách bài tập trên bàn ăn cơm nói."Đúng vậy đó anh cả, bài tập của tụi anh đã làm xong hết chưa?" Giang Miên Miên nói đùa, cô biết rõ Chí Văn và Chí Võ mỗi lần nhập học đều là trước vài ngày mới điên cuồng làm bài vở."Ha ha, Miên Miên, lần này tụi anh đã làm xong hết rồi nhé, là cha tụi anh đích lần cầm roi trông chừng tụi anh làm xong đó." Chí Văn bé giọng cười nói.Vương Lợi vừa nghe lời này của Chí Võ tức khắc giống như là tìm thấy đồng chí vậy, cậu bé vỗ lên vai Chí Võ, vừa đắc ý vừa đồng cảm nói: "Ha ha, tụi em cũng thảm quá rồi nhỉ? Nói vậy kỳ nghỉ hè này chắc chắn là vẫn chưa chơi đủ đúng chứ?""Chứ còn gì nữa, chẳng những không được ra ngoài chơi mà còn phải ra đồng làm việc nữa. Anh nhìn xem này, phơi đến mức em thành cái hình dáng gì luôn rồi? Vào học chắc chắn sẽ bị các bạn học chê cười nhỉ?" Chí Văn đưa tay nhìn cánh tay đen thui của mình, hơi âu sầu nói.Vương Lợi vừa nghe lời này, tràn đầy cảm khái nói: "Ài, người anh em, tôi quá đồng cảm với cảnh ngộ của cậu rồi, so với cậu thì tôi đùng là hạnh phúc hơn nhiều. Cha tôi ngày nào cũng đi làm, hoàn toàn không có thời gian quản thúc tôi, ngày nào tôi cũng đọc truyện tranh, cuộc sống thoải mái tự nhiên biết bao."Mặc dù đó đều là chuyện của quá khứ rồi.Trước đây mỗi lần được nghỉ hè dường như đều có thể tung tăng chơi đùa khắp ngõ hẻm, quang minh chính đại mà đọc truyện tranh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận