Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 800 - Bị sói ngậm đi



Chị ta lớn lên được xem là cô gái xinh đẹp nhất ở trong thôn, điều kiện trong nhà cũng không kém. Cho nên có không ít chàng trai trẻ trong thôn muốn trở thành người yêu của chị ta.Nhưng chị ta lại có ánh mắt cao, không chọn trúng ai.Thế nên khi lần đầu tiên chị ta nhìn thấy Phương Trí Viễn lịch thiệp, anh tuấn thì trái tim rung động.Phương Trí Viễn: “Thật sự ngượng ngùng.”Phùng Mẫn thấy thái độ quyết liệt của ông ấy, cảm thấy chút xíu thương tâm và khó chịu. Dù sao một thiếu nữ như chị ta đã chủ động nói ra lời quan trọng rồi.Vì thế chị ta không hề nói cái gì mà trực tiếp liền xoay người rời đi.Phương Trí Viễn nhìn chị ta đi xa, cũng xoay người nhà họ Giang.Giang Miên Miên lặng lẽ nhìn vở kịch này. Trong lòng khâm phục sức quyến rũ của cậu Phương. Cô nhìn thấy Phương Trí Viễn đi xa mới ngồi dậy, cô cũng chuẩn bị phải về nhà.Nhưng mà cô vừa mới quay đầu lại, đã bị Úc Thừa đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ.“A, anh Úc, sao anh lại ở đây?” Giang Miên Miên bị dọa đến đập nổi tim đập bịch bịch, cô duỗi tay vỗ bộ ngực nhỏ của mình, nghĩ mà sợ hỏi.Úc Thừa nhướng mày: “Là anh hỏi em mới đúng chứ? Cừu Non, sao em lại ở đây?”“À. Cái kia, ha ha. Anh Úc, em nhìn thấy cậu Phương ra cửa. Em sợ cậu không quen đường trong thôn chúng ta. Lúc này em mới đi theo, không nghĩ tới lại thấy được màn kịch này. Thật là trùng hợp.” Giang Miên Miên cười ha hả nói.Úc Thừa duỗi tay gõ một cái lên trán Giang Miên Miên: “Tốt nhỉ. Em còn học nói dối. Nếu em sợ cậu lạc đường thì sao không đằng trước với bọn họ, mà phải lặng lẽ theo ở phía sau?”Giang Miên Miên che lại cái trán của mình, ủy khuất lên án: “Anh còn nói em? Anh không phải cũng là vụng trộm đi theo em đến đây sao?”“Đó là anh quan tâm em, sợ em dọc theo bị sói ngậm đi.” Úc Thừa ôm cánh tay, nói đúng lý hợp tình.“Đây là em quan tâm cậu Phương.” Giang Miên Miên lấy đáp trả làm Úc Thừa không lời nào để nói.Úc Thừa nhìn dáng vẻ nhỏ bị ủy khuất của Giang Miên Miên, duỗi tay giúp cô xoa xoa cái trán bị cậu gõ đỏ bừng, thỏa hiệp nói: “Được rồi. Đó là anh trách oan em đi. Anh cũng không có dùng nhiều sức. Sao lại đỏ lên như vậy?”“Hừ, vốn dĩ chính là anh trách oan em. Nhưng mà em đại nhân đại lượng không so đo với anh.” Giang Miên Miên thấy Úc Thừa không truy cứu, lập tức đắc ý.Hoa khôi trong thôn tỏ tình với Phương Trí Viễn. Hai người trong cuộc còn không có nói với bên ngoài. Úc Thừa và Giang Miên Miên cũng ăn ý coi việc này không phát sinh.Người trong thôn cùng nhà họ Giang gia cũng không biết, nhưng là Phùng Mẫn vẫn cảm thấy bản thân mất mặt. Từ đó về sau không còn xuất hiện trước mặt Phương Trí Viễn cùng người họ Giang lần nữa.Phương Trí Viễn sống nhà họ Giang không khác gì lúc ở trong trấn. Mỗi ngày vẫn ngồi đọc sách, ngẫu nhiên cùng đám người Giang Trường Hải đi ra ngoài tản bộ, tâm sự với người trong thôn, thời gian trôi qua nhẹ nhàng lại thư thái.Đảo mắt liền đến giao thừa, hôm nay ăn tết, phụ nữ nhà họ Giang chuẩn bị cơm tất niên. Đám đàn ông nói nói cười cười ở trong phòng. Bọn nhỏ mặc quần áo mới, vui cười đùa giỡn ở bên ngoài.Cả gia đình rất là náo nhiệt vui mừng, Phương Trí Viễn cô đơn nhiều năm. Ông ấy đã thật lâu không có cảm thụ quá loại không khí này.Ông ấy thật sự thích. Hơn nữa ông ấy đã rất lâu không hưởng thụ loại náo nhiệt và không khí pháo hoa này.Giang Trường Hải thấy trong nhà còn chưa có dán câu đối xuân cầu phúc, lúc này ông mới nhớ ra bọn họ quên mua khi trở về từ trong trấn.“Thằng ba, anh cho chú tiền. Chú đi Cung Tiêu Xã mua câu đối xuân trở về. Lần trước lúc anh trở về thì quên mua.” Bên ngoài trời giá rét, Giang Trường Hải cũng không muốn đi ra ngoài lăn lộn. Ông dứt khoát đưa tiền, còn tìm Giang Trường Đào ra sức.

Bạn cần đăng nhập để bình luận