Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 700 - Công việc thể diện



Giang Trường Hải vòng tay trước ngực thờ ơ nói: "Làm ở chức vị cao thì không phải, tôi chỉ là một công nhân đi làm ở xưởng vận tải, công việc cũng không tốt lắm, nhưng tôi cũng không dựa vào chút tiền lương đó mà sống, mỗi tháng tôi đều có thể theo xe trong xưởng chúng ta, tới Hải Thành mua đồ khan hiếm, trở về bán, một tháng cũng chỉ có thể kiếm một nghìn tám trăm đi, tuy không nhiều, nhưng vẫn đủ nuôi gia đình."Giang Trường Hải cố ý nói ít đi một chút, dù sao ông vẫn hiểu tiền tài không thể lộ, mục đích chủ yếu của ông chính là xả giận cho vợ."Cái gì? Một tháng có thể kiếm được hơn một nghìn đồng?" Bác cả Tô kinh ngạc lên tiếng.Những người nhà họ Tô nghe thu nhập của Giang Trường Hải, cũng dồn dập khiếp sợ nhìn hai người."Trường Hải này, cháu thật sự là người có đầu óc, làm ăn cũng lợi hại như vậy?" Bác cả Tô thân thiết vỗ vai Giang Trường Hải một cái, vui mừng khen ngợi.Bác gái cả Tô vừa nghe Giang Trường Hải biết kiếm tiền như thế, nhất thời trong lòng có chút nóng.Mặc dù con rể của bà ấy là giáo viên trường cấp ba, công việc rất có danh tiếng, nhưng tiền kiếm được cũng không bằng số không đầu trong thu nhập của Giang Trường Hải.Ngay cả Tô Minh Lệ, Vệ Dân có chút không xem trọng Giang Trường Hải, lúc này cũng thay đổi cách nhìn với ông.Bọn họ cảm thấy cô em gái/em gái vợ này thật sự tinh mắt, lại có thể ở thôn Thạch Kiều nghèo khó hoang vu kia tìm được một nhân vật lợi hại như vậy, chồng của Tô Uyển Ngọc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, Tô Uyển Ngọc hoàn toàn có thể không cần làm gì cả, ở nhà hưởng phúc thôi.Lúc này người nhà họ Tô nhìn Giang Trường Hải đều đầy sự hâm mộ, chẳng là bọn họ không biết, Giang Trường Hải gặp bao nhiêu nguy hiểm vì số tiền này.Bây giờ cả nước chỉ có người của thủ đô và người của Hải Thành là có thể làm ăn công khai thân là người của Hải Thành, bọn họ còn tưởng rằng cả nước đều có thể làm buôn bán bình thường.Giang Trường Hải vẫn còn ngại chưa đủ, nói tiếp: “Hơn nữa, vợ tôi cũng không chỉ có thể cầm được tiền lương mỗi tháng, còn có thể đi làm thêm, nói đến chuyện lần trước đi, vợ tôi giúp xưởng hóa chất tiếp khách hàng nước Đức, đến trưa đã có thể kiếm được hơn hai mươi đồng, bây giờ vợ tôi làm trong nhà nước ở trấn, đó chính là vì ở nhà quá nhàm chán, cho nên muốn tìm một công việc, giết thời gian, cũng không mong kiếm được bao nhiêu tiền.”Tô Uyển Đình ngồi trên băng ghế, tức giận nghe Giang Trường Hải khoe khoang vợ mình, trong lòng vừa đau vừa hâm mộ.Mặc dù nhà bọn họ là gia đình có hai người làm công chức, chồng của Tô Uyển Đình cũng là giáo viên trường cấp ba thành phố, nhưng gia đình họ phải cung cấp điều kiện ăn học cho hai học sinh, tiền lương mỗi tháng cũng không để dành được bao nhiêu.Theo lý thuyết, với bản lĩnh của bọn họ, ở Hải Thành thì không thể so với những người phía trên, nhưng lại đủ để so sánh với những người phía dưới.Nhưng bây giờ so sánh với một nhà của Giang Trường Hải, vậy chính là một người trên trời một người dưới đất.Nhưng để cho bọn họ từ chức công việc thể diện này đi làm kinh doanh nhỏ, tuyệt đối không có khả năng.Ở một bên Vệ Dân nghe Giang Trường Hải nói như vậy, cũng cảm thấy có chút không xuống đài được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng."Uyển Ngọc, cháu thật sự kiếm được hai mươi đồng mỗi ngày sao?" Bác cả Tô vừa nghe nói như vậy, kinh ngạc hỏi."Đúng vậy, bác gái cả, lần trước cháu giúp xưởng hóa chất tiếp khách hàng, không chỉ trưởng xưởng cho cháu hai mươi đồng còn trả cho cháu hai phiếu công nghiệp nữa." Tô Uyển Ngọc liếc chị họ một cái, cũng không cam lòng yếu thế nói."Uyển Ngọc, cháu thật lợi hại, bây giờ đã có bản lĩnh như vậy, sau này sẽ sống không tồi." Bác cả Tô vui mừng nói.Con gái duy nhất của em trai sống tốt như vậy, ông ấy cũng yên tâm."Chao ôi, thật ra mà nói, dù người lớn chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền cũng đều vô dụng, không bằng nuôi dưỡng con cái cho tốt."

Bạn cần đăng nhập để bình luận