Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 560 - Là ai đến?



“Thật không vậy? Cừu Non lợi hại như vậy à?” Mặc dù biết Giang Miên Miên không phải người ăn nói lung tung, nhưng Úc Thừa vẫn cảm thấy có chút khó mà tin được.Dù sao bây giờ ngay cả quốc gia cũng không chế tạo ra được một chiếc tivi màu.“Đương nhiên là thật. Vậy nên bây giờ em cần có những vật liệu này, anh có thể mua giúp em được không?” Giang Miên Miên nói xong, liền kể ra những vật liệu tương đối khó mua trong danh sách cho Úc Thừa.Úc Thừa nghe những thứ mà Giang Miên Miên cần xong, suy nghĩ cẩn thận lại một chút: “Không thành vấn đề, Cừu Non, những thứ này anh cũng có thể mua được. Em cứ chờ tin tốt của anh nhé.”“Tốt quá rồi, anh Úc, em biết anh là giỏi nhất mà. Cho dù là chuyện gì đến tay anh cũng có thể giải quyết dễ dàng.” Giang Miên Miên vui vẻ tán dương.Úc Thừa thích cảm giác được cô sùng bái này, sự ấm áp trong ánh mắt cũng tăng lên: “Được rồi, được rồi, đừng khen nữa, còn khen nữa là khen quá đấy.”Giang Miên Miên nghiêm túc nói: “Khen anh Úc không phải khen quá. Đúng rồi, em còn một chuyện nữa muốn nhờ anh giúp một tay. Anh có thể đem đến cho em một vài tài liệu liên quan đến cách chế tạo ra ti vi màu không? Tuy rằng bây giờ em đã biết một chút nguyên lý, những vẫn có một vài điểm mấu chốt chưa hiểu rõ.”Mặc dù cô đã có thể tự làm ra tivi màu rồi, nhưng tất cả những thứ này đều là làm trong hệ thống, cha mẹ cô và Úc Thừa đều không biết quá trình này, cho nên cô cần một vài tài liệu liên quan để yểm trợ cho mình. Dù sao cô cũng không thể dựa vào tưởng tượng vô căn cứ để làm ra tivi màu được.“Chút việc nhỏ này à, được, không thành vấn đề. Đến lúc đó anh sẽ đem cả vật liệu và tài liệu đưa đến cho em.”“Tốt quá rồi, cảm ơn anh nhé anh Úc. Sau này anh có chuyện gì mà em có thể giúp, em nhất định sẽ làm tận lực.” Giang Miên Miên cảm ơn một cách chân thành.Úc Thừa cười cười: “Được thôi.”Giang Miên Miên lại nói thêm một vài chuyện thú vị ở trường học cho Úc Thừa nghe, còn cả chuyện đánh cược giữa cô và Chung Nguyên. Cuối cùng, cô thấy cũng không còn sớm nữa, lúc này mới cúp điện thoại đi về nhà mình.Trên đường về nhà, Giang Miên Miên thấy ven đường có bán khoai lang nướng. Cô chạy qua đó mua ba củ khoai lang, chuẩn bị mang về nhà ăn cùng với cha mẹ.Vào ngày thứ năm từ sau khi Giang Miên Miên nói chuyện điện thoại với Úc Thừa, Úc Thừa xách theo một cái vali to tươi cười xuất hiện ở cửa nhà họ Giang.Tô Uyển Ngọc nghe thấy tiếng gõ cửa, đi ra nhìn thấy Úc Thừa, có chút kinh ngạc: “Úc Thừa!”“Dì Uyển.” Úc Thừa thân thiết gọi.“Úc Thừa, sao cháu lại đến đây, cũng không nói trước một tiếng để dì và Miên Miên có thể ra trạm tàu hỏa đón cháu. Nào, mau vào đi, sao lại mặc mỏng như vậy? Lạnh lắm rồi đúng không?”Tô Uyển Ngọc nói xong đưa tay muốn đón lấy cái vali của cậu, nhưng kéo một chút mà không thấy nó nhúc nhích. Bà ngạc nhiên hỏi: “Úc Thừa, trong vali của cháu chứa cái gì vậy? Sao lại nặng đến như thế?”“Dì Uyển, đây là đồ cháu mang đến cho Miên Miên, để cháu tự xách đi ạ.” Úc Thừa vừa nói đưa tay nhấc cái vali đi vào.Giang Miên Miên vẫn đang làm bài tập nghỉ đông cùng Vương Lợi và Lý Lan ở trong phòng, mấy ngày trước cô bận nghiên cứu tivi, bài tập nghỉ đông vẫn chưa làm.Lý Lan và Vương Lợi cũng mới bắt đầu đến nhà họ Giang làm bài tập từ hôm qua, dù sao cũng đã học hành vất vả suốt một kì. Kì nghỉ đông vừa mới bắt đầu, vẫn phải để bọn chúng chơi vài ngày, thả lỏng một chút.Vì khi mùa đông cửa sổ và cửa chính của nhà họ Giang đều đóng rất chặt, Giang Miên Miên ngồi ở trong phòng cũng không nghe thấy giọng nói của Tô Uyển Ngọc và Úc Thừa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận