Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 495. Thì thầm nói

Biết Giang Miên Miên sợ phơi nắng nên Chí Văn, Chí Võ khó có được mà không chạy chơi đùa khắp nơi, mà đi theo chân Giang Miên Miên cùng cô ngồi ở bên bờ, ngâm chân nghịch nước, thuận tiện tâm sự loài chim biển.
“Hầy, Miên Miên ơi, em đừng có nhắc tới nữa, mùa hè này thật sự quá khổ, cha anh vì lần trước anh và Chí Võ thi cuối kỳ không tốt, bắt hai anh em anh đi theo bọn họ ra đồng làm việc, mỗi ngày hai đứa anh phải làm từ lúc trời còn chưa sáng mãi cho đến khi trời tối, đến tối còn phải đốt đèn làm bài tập, mỗi ngày đều vừa mệt vừa buồn ngủ, anh cảm giác anh không thể cao được nữa.” Chí Văn mặt mày ủ dột, oán giận nói.
Chí Võ cũng làm vẻ mặt vô cùng căm thù vì bị bóc lột: “Đúng đó, Miên Miên, bây giờ anh thật sự nhớ lúc đi học, anh đi học nhiều năm vậy rồi, lần đầu tiên mong đợi lúc tựu trường, đợi đi học rồi thì tụi anh cũng không cần phải làm việc nữa, lập tức được giải phóng.”
Giang Miên Miên thấy hai người họ đáng thương như vậy, cực kỳ không phúc hậu mà bật cười: “Ha ha, anh cả, anh hai, lúc này mấy anh đã biết làm việc cực khổ cỡ nào chưa? Nếu mà mấy anh không học cho giỏi thì sau này mỗi ngày mấy anh đều phải làm những việc này.”
Giang Miên Miên nhân lúc này mà gõ tỉnh bọn họ, thật ra thì cô biết Chí Văn, Chí Võ không hề ngốc, nếu như bọn họ có thể đặt tâm tư vào việc học thì chắc chắn thành tích sẽ không như bây giờ.
Bây giờ chú ba chịu nhẫn tâm dạy dỗ bọn họ, đây thật sự là chuyện tốt với bọn họ.
“Hầy, Miên Miên em thật là không phúc hậu mà, còn cười tụi anh, kỳ nghỉ hè này của em trôi qua thật tuyệt quá, tụi anh đều nghe bác cả nói, em theo anh Úc đến thủ đô chơi hơn nửa tháng lận.” Chí Văn hâm mộ nói.
“Chắc cái này chính là đãi ngộ của dân học giỏi ha, nếu mà anh có thể thi đạt yêu cầu, anh cảm thấy cha anh sẽ không để anh làm việc nữa.” Chí Văn cũng thở dài nói.
“Anh cả, anh hai, mấy anh nói đúng quá rồi, nếu mà mấy anh không muốn làm việc, thì học tập là con đường duy nhất của tụi anh, mấy anh nhìn em nè, từ khi đi học, việc gì cần phải làm cũng không phải làm nữa, em còn có thể có được học bổng, muốn mua cái gì ăn thì mua cái đó.” Giang Miên Miên bắt đầu bật chế độ khuyến học.
“Ừ, anh biết, bây giờ anh đã biết chỗ tốt của việc học, đợi đến khai giảng học kỳ tiếp theo, anh chắc chắn sẽ học tập thật tốt, kiểu làm ruộng này thật sự là không dễ dàng gì.”
Bây giờ Chí Văn thật sự vô cùng hối hận lúc đầu cậu lại nói là mình không muốn, muốn đi theo cha cậu làm ruộng.
Hai tháng này xem như là cậu đã ăn đủ khổ của việc làm ruộng, thật may là lúc đó cha cậu không có cái nhìn đó giống cậu, không có thật sự để cho cậu xuống làm ruộng.
Hai tháng này cậu không chỉ thề trong lòng một lần, đến khi tựu trường, cậu nhất định phải học cho giỏi, không ham chơi nữa, làm ruộng thật sự quá mệt.
Mấy anh em Giang Miên Miên ở bờ sông trao đổi tình cảm, lúc này ba anh em Giang Trường Hải cũng nhân lúc cha mẹ đang làm việc trong sân mà nhỏ giọng thì thầm nói.
“Anh cả, hôm nay khi nào chúng ta lên núi đào nhân sâm đây?” Giang Trường Đào có hơi sốt ruột hỏi.
Từ khi anh hai nói với ông ta chuyện sau núi có nhân sâm lâu năm, ông ta vẫn luôn nhớ, rất sợ bị người khác phát hiện ra mà nhanh chân giành trước, bây giờ khó khăn lắm mới đợi được Giang Trường Hải đến, ông ta thật sự hận không thể lập tức cầm theo công cụ lên đường.
“Đúng vậy đó, anh cả, khi nào mình đi đây?” Giang Trường Hà cũng hỏi.
Giang Trường Hải mặt mày bình tĩnh, thoải mái nói: “Không gấp, hai bữa trước trời vừa mới mưa, nhất định lũ dã thú trên núi sẽ nhân dịp thời tiết mát mẻ mà đi ra ngoài kiếm anh, lỡ như khi tụi mình đi đào nhân sâm lại vô tình gặp phải mãnh thú đang đói bụng thì nguy hiểm rồi, vẫn nên chờ thêm chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận