Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 739 - Không nói những lời khách sáo này



Cộng thêm việc tuy rằng vẻ ngoài của Tô Uyển Đình không xinh đẹp như Tô Uyển Ngọc, nhưng đặt trong những người bình thường thì cũng được coi là trên trung bình.Những năm qua bà ta làm cô giáo đã đào tạo ra được khí chất thư hương, vừa nhìn một cái cũng biết là người có ăn có học.Trương Quế Hoa vừa nghe câu hỏi của người trong thôn, lập tức vỗ một cái lên lưng Giang Trường Hải bảo ông dừng lại.Đợi sau khi xe đạp dừng lại rồi, Trương Quế Hoa nhảy xuống, ưỡn thẳng lưng dương dương đắc ý nói: “Những người đó là người nhà mẹ đẻ của con dâu cả nhà tôi, bọn họ cũng đều đến từ thành phố, từ Hải Thành đến đây. Người ngồi sau lưng Uyển Ngọc là giáo viên của trường Nhất Trung Hải Thành đấy.”“Cái gì? Là người nhà mẹ đẻ của Tô Uyển Ngọc à? Vậy tại sao lúc cô ta kết hôn nhà bọn họ lại không đến chứ?”“Đúng vậy, những năm nay vẫn chưa bao giờ nghe qua.” Người trong thôn nghe vậy đều nhao nhao kinh ngạc, lại vừa tò mò hỏi.Trương Quế Hoa lườm người hỏi một cái, phản bác: “Còn không phải vì Hải Thành quá xa chỗ này của chúng ta sao? Đến đây một chuyến cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, chúng tôi có liên lạc hay không sao các người biết được, các người đều nằm dưới cửa sổ nhà tôi cả rồi.”Giang Trường Hải thấy mấy người Tô Uyển Ngọc cũng sắp đi đến nhà rồi, liền thúc giục: “Mẹ, sau này có thời gian rồi nói sau. Chúng ta mau về nhà đi, bác cả sắp đến rồi.”“À, được rồi. Ngày mai tôi sẽ nói tỉ mỉ cặn kẽ cho mọi người, tất cả giải tán hết đi.” Trương Quế Hoa leo lên xe đạp, Giang Trường Hải vội vàng tăng tốc độ đuổi theo.Giang Trường Hải ra sức đạp xe một hồi mới đuổi được đến trước mặt bọn họ.Lúc bọn họ về đến nhà họ Giang, Tôn Lệ Hà đang làm việc trong sân. Thấy nhiều người ùn ùn kéo về như vậy, bà ta vội vàng nhiệt tình ra đón: “Mẹ, anh cả, mọi người về rồi. Những vị này chính là người nhà mẹ của chị dâu đúng không? Thật không hổ là người trong thành phố, vừa nhìn là thấy không giống với chúng ta.”Trước đây Tôn Lệ Hà đã nghe bà cụ nói về chuyện nhà mẹ đẻ của Tô Uyển Ngọc, bây giờ bà ta thấy những người này đi theo cả nhà lão đại quay về, liền đoán được thân phận của bọn họ.“Ừ, chào cô, chúng tôi là bác cả và bác gái của Uyển Ngọc.” Bác cả Tô vô cùng khách sáo gật đầu với Tôn Lệ Hà, tự giới thiệu bản thân.Giang Đại Sơn ở trong phòng thấy có nhiều người tới như vậy, cũng vội vàng ra đón: “Chú Tô, em dâu, cháu gái, mọi người đến rồi à. Nào nào, mau vào nhà đi.”“Anh Giang, cảm ơn mọi người những năm qua đã chăm sóc Uyển Ngọc. Vì trước đây có chút chuyện nên vẫn luôn không đến thăm được, mong anh đừng trách móc.” Bác cả Tô cười nói.“Ai, chú à, lời này của chú quá khách sáo rồi. Đều là người thân cả, chúng ta không nên nói những lời khách khí này. Nào, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Giang Đại Sơn nhiệt tình kéo tay bác cả Tô, mời ông ấy vào nhà chính.Đợi người nhà họ Tô và Giang Trường Hải vào nhà xong, Tôn Lệ Hà mới lục tục đi vào theo.Vào đến nhà chính, hai vợ chồng bác cả Tô đưa quà cho Giang Đại Sơn: “Anh Giang, đây là chút tấm lòng của chúng tôi, xin hãy nhận lấy.”“Ai, chú Tô, chú thế này là khách sáo quá rồi. Đến thì cứ đến, còn mua những thứ này làm gì.” Giang Đại Sơn thấy bọn họ xách những thứ quà đắt tiền này, cảm thấy người nhà họ Tô thực sự quá khách sáo.Những thứ này, Trương Quế Hoa đã nhìn suốt dọc đường đi rồi. Bà ta tươi cười nhận lấy, vui vẻ nói: “Đúng đấy chú Tô, chú khách sáo quá rồi. Lần sau tới đừng như vậy nữa nhé.”Tôn Lệ Hà đã chú ý đến những thứ này từ lâu, xem ra nhà họ Tô này đúng là rất có tiền. Tới thăm hỏi mà cũng mua nhiều đồ tốt đến như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận