Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1011 - Con muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi được



Mình thật quá bất hiếu, chỉ vì sợ cha mẹ lạnh mặt trách mắng, nhiều năm xuân về tết đến như vậy cũng không trở về thăm cha mẹ.Nhưng rời nhà nhiều năm như vậy, trong lòng cô ấy vẫn không chắc lắm, liền hỏi cháu gái nhỏ: "Vậy cháu nói, nếu cô trở về, bà nội cháu có nhận lại cô con gái này không?""Khẳng định sẽ nhận nha!"Giang Miên Miên nghe ra sự dao động trong lời cô út, lập tức không ngừng cố gắng nói: "Cô út, nếu có cơ hội, cô nhất định phải về sớm thăm ông nội bà nội một chút. Những năm nay tuổi tác của ông nội bà nội cũng đã lớn rồi, tuyệt đối đừng đợi đến khi con muốn báo hiếu mà cha mẹ không đợi được, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi."Khuyên bảo tận tình, giống như một người lớn trong nhà vậy.Giang Trường Phụng nhìn bộ dạng này của cháu gái nhỏ, lúc trước còn có chút nghẹn ngào bây giờ lại cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy đưa tay dùng sức vò đầu cháu gái, trong mắt đầy kiêu ngạo: "Miên Miên nhà chúng ta thật không hổ là người đọc sách thi được Trạng nguyên của thành phố, có thể nhớ được lời văn nho nhã như vậy, thật lợi hại."Giang Miên Miên thấy cô út vui vẻ như vậy, được nước lấn tới: "Cô út, cháu hiểu rất nhiều chuyện rồi, biết sai liền sửa là chuyện vô cùng tốt. Còn có nếu do dự không quyết định trong mọi chuyện, nhất định sẽ có hậu quả liên lụy."Giang miên Miên nói xong còn cố ý giải thích ý của câu thứ hai một chút.Lúc nên quyết định thì phải dứt khoát quyết định, như vậy sẽ không gặp hậu quả nghiêm trọng. Nhưng nếu lúc cần dứt khoát lại do dự, thì nhất định sẽ nhận phải tai họa.Trên mặt thì nói về những mâu thuẫn giữa cô ấy và cha mẹ, nhưng trên thực tế là âm thầm nói về cuộc hôn nhân giữa cô út và Mã Lỗi.Tất nhiên Giang Trường Phụng nghe hiểu ý ẩn trong câu của cháu gái nhỏ, nhưng cô ấy cũng không nói gì, chỉ là hời hợt chuyển chủ đề.Hai cô cháu nói chuyện một lát, thấy thời gian không còn sớm nữa, thì tắt đèn đi ngủ.Rạng sáng ngày hôm sau, hai mười vừa mới ăn xong bữa sáng, còn chưa ra cửa, bạn tốt Tần Tuyết của Giang Trường Phụng đến thăm."Tiểu Tuyết, cậu đến rồi, nào, tớ giới thiệu với cậu một chút, đây là cháu gái của tớ, Giang Miên Miên, Miên Miên, đây là bạn thân nhất của cô út, Tần Tuyết, cháu gọi dì Tần là được rồi." Giang Trường Phụng giới thiệu."Xin chào dì Tần ạ." Giang Miên Miên hết sức lễ phép chào hỏi.Giang Miên Miên nhìn Tần Tuyết, ánh mắt trong suốt, thật là trùng hợp, bạn của cô út cô, lại cùng tên với bạn ngồi cùng bàn với cô, thật là có duyên nha."Miên Miên, rốt cuộc hôm nay cũng gặp được cháu, trước kia cô út cháu vẫn luôn nhắc đến cháu." Tần Tuyết hơi khom người, nhìn Giang Miên Miên cười nói."Dì Tần, cô út cháu cũng vẫn luôn nhắc dì với cháu, nói dì rất tốt với mình, cũng đặt biệt chăm sóc mình nữa." Giang Miên Miên nói ngọt."Được rồi, hai người đừng khách sáo ở chỗ này nữa, nhanh vào nhà đi." Trên mặt Giang Trường Phụng nở nụ cười nói với hai người."Trường Phụng, thấy được trạng thái tốt bây giờ của cậu, tớ thật sự rất vui vẻ." Tần Tuyết thấy sắc mặt Giang Trường Phụng hồng hào như vậy, kích động nói.Mấy ngày này bởi vì tên Mã Lôi ngoại tình kia mà bạn tốt của cô ấy đều buồn bực không vui, khoảng thời gian trước Cao Văn xuất hiện, bạn tốt lại càng tiều tụy hơn, cô ấy nhìn trong mặt, vội trong lòng.Nhưng dù cô ấy có sốt ruột đi nữa cũng không có cách nào giúp được bạn tốt, khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự sợ Giang Trường Phụng xảy ra chuyện gì."Tiểu Tuyết, khoảng thời gian này đã làm cho cậu lo lắng rồi, cậu yên tâm, bây giờ tớ đã nghĩ thông rất nhiều chuyện rồi, tớ sẽ không vì những chuyện kia, mà tự làm mình khó chịu." Bởi vì Giang Miên Miên vẫn còn ở đây, có một số việc, Giang Trường Phụng không tiện nói thẳng."Trường Phụng, cậu nghĩ như vậy là đúng rồi? Làm khó dễ ai chứ đừng làm khó dễ mình, chúng ta chỉ cần chăm sóc mình thật tốt, mới có sức khỏe tinh thần đấu với những kẻ kia." Tần Tuyết vừa nói vừa giơ nắm đấu, ý chí chiến đấu dâng trào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận