Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1076 - Chúng ta cũng đi làm ăn



"Đúng, Miên Miên, cháu mau trở về học tập đi, học tập cho giỏi, thi vào trường đại học tốt."Những người khác trong công xã cũng sợ chậm trễ Giang Miên Miên học tập, đều mồm năm miệng mười bắt đầu khuyên nhủ."Được, các cô chú, bác dì vậy thì vất vả cho mọi người rồi, cháu trở về học đây." Giang Miên Miên thật ra cũng không phải rất muốn đến đây làm việc, nhưng người người nhà nhà đều đến đây, còn có những em bé tuổi còn nhỏ hơn cô cũng đều đang làm việc, nếu như cô không đến thì cũng không tốt lắm.Hiện người trong thôn đều nói như vậy, cô cũng liền ‘nghe theo lời khuyên’ mà đi về.Chiêu Đệ nhặt đá ở một bên nhìn thấy bọn họ phân biệt đối xử với Giang Miên Miên như thế, trong lòng phẫn hận không thôi.Một đám thấy lợi quên nghĩa, nịnh nọt, không có mặt mũi, không phải chỉ là thấy Giang Trường Hải có chút tiền dơ bẩn à!Quả thực là hận không thể tung hô một nhà bọn họ lên tận trời .Chiêu Đệ vừa giận dữ làm việc, vừa ở trong lòng tính toán bây giờ phải làm sao để thay đổi tình huống trước mắt của gia đình mình.Mặc dù cô biết Giang Trường Hải làm buôn bán kiếm không ít tiền, nhưng cô cũng không nghĩ đến thế mà có thể kiếm nhiều tiền như vậy!Hơn nữa lấy tính cách một nhà phòng cả, chắc chắn sẽ không đem hơn phân nửa của cải đều lấy ra làm việc thiện.Nói cách khác, ít nhất trong tay họ phải có ba bốn vạn, mới sảng khoái lấy ra một hai vạn đồng để làm việc tốt như vậy.Người trong toàn bộ xã làm đến tận trưa, bí thư nhìn thoáng qua đồng hồ, phủi tay, tuyên bố: "Tốt rồi, các bà con lối xóm, trời cũng muộn rồi, tất cả mọi người dọn dẹp một chút, về nhà ăn cơm trưa, một giờ chiều lại đến làm tiếp.""Được rồi, bí thư."Mọi người sáng sớm đã tới, làm việc nặng tốn sức cho đến tận trưa, bây giờ quả thực cũng rất đói bụng.Người nhà họ Giang trở về đơn giản làm chút cơm, ăn xong liền ai về phòng nấy, tranh thủ thời gian nghỉ một lát.Chiêu Đệ nhìn thấy cha mẹ cô đều nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, cô đi qua, nói với hai người: "Cha mẹ, mấy năm nay bác cả con làm ăn thật sự là kiếm không ít tiền.""Đúng vậy đó, bác cả của con đầu óc nhạy bén, ánh mắt chuẩn, có thể kiếm được tiền là bản lĩnh của anh ấy." Giang Trường Hà rất kính nể anh cả ông.Chiêu Đệ nghe lời này của cha cô, cảm thấy cha cô quá thành thật nên mới có thể không nhìn thấy bản chất giảo hoạt của tên Giang Trường Hải kia.Chiêu Đệ đè xuống chán ghét trong lòng đối với Giang Trường Hải, nhìn về cha mẹ cô, chậm rãi nói ra ý đồ của mình: "Cha, cha xem bác cả con bây giờ làm ăn kiếm ra tiền, hơn nữa bác cả và cô nhỏ con cũng đều nói, bây giờ bên ngoài không ai quản việc buôn bán, dù sao bây giờ nhà mình cũng có tiền vốn, chờ trong thôn chúng ta sửa đường xây cầu xong, chúng ta cũng đi làm ăn đi."Lúc đầu Giang Trường Hà nằm trên giường cũng sắp ngủ thiếp đi, bây giờ đột nhiên nghe được con gái ông nói như vậy, cơn buồn ngủ lập tức bay biến."Tại sao lại nhắc đến việc này?" Giang Trường Hà nghe Chiêu Đệ nói xong, có chút đau đầu, ông nhát gan, sợ xảy ra chuyện, không quá muốn đi ra ngoài làm ăn."Cha, cha nhìn bác cả con xem, đến nay mới được vài năm đã kiếm lời hơn mấy vạn đồng, cho dù chúng ta trồng trọt cả một đời cũng không kiếm nổi một vạn đồng, bây giờ Nguyên Bân cũng ngày một lớn lên, chút tiền này của nhà chúng ta, chỉ đủ tiêu vài năm thôi, sau này Nguyên Bân đi học, đọc sách, cưới vợ, làm nhà, những chuyện này đều cần tiêu tiền." Chiêu Đệ liệt kê hiện trạng, lại nêu ví dụ, cực lực khuyên nhủ.Cái đề tài này không phải lần đầu tiên cô nói với cha mẹ cô, trước đó cô mượn cớ ông cụ thần tiên, đã nói qua một lần.Nhưng cha mẹ cô lá gan quá nhỏ, lại vẫn luôn thành thật đã quen, căn bản cũng không dám động những suy nghĩ này.Hiện cô đang tính toán mượn những lời hôm qua Giang Trường Hải và cô nhỏ cô nói kia, tới khuyên nhủ cha cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận