Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 950 - Cả thôn tài trợ 1



Đối với hành vi giọng khách át giọng chủ như thế của bọn họ, người nhà họ Vu chẳng những không có tức giận, ngược lại còn cảm thấy nhà Giang Trường Hải quá nể tình, cho bậc trưởng bối nhà họ mặt mũi.Ăn tiệc mừng thọ xong, tất cả các khách mời ở đây đều ai về nhà nấy, gia đình Giang Trường Hải cũng trở về nhà họ Giang.Đến nhà họ Giang, bà cụ nhìn về mấy người, giữ lại không thôi nói: "Trường Hải à, lần này trở về ở nhà thêm vài ngày đi, các con cũng đã rất lâu không trở về.""Được ạ, mẹ, vừa khéo vợ con được nghỉ hai ngày. Chúng con sẽ ở lại qua đêm, chiều mai sẽ đi." Giang Trường Hải cười ha hả nói.Trường trung học sắp khai giảng, tuần sau bọn họ sẽ vào thành phố dọn dẹp nhà cửa rồi mua đồ dùng hàng ngày, không biết lần sau trở về là tận khi nào.Lần này có cơ hội, liền trong nhà ở thêm hai ngày, gần cận ông bà cụ."Vậy thì tốt quá, Miên Miên, đợi đến buổi tối bà làm thịt khô xào măng mà cháu thích ăn nhất cho cháu." Bà cụ một nghe bọn họ có thể ở nhà hai ngày, lập tức vui vẻ nói."Cảm ơn bà." Giang Miên Miên ngọt ngào nói lời cảm ơn.Gia đình của Giang Trường Hải ở nhà chơi hai ngày này, bà cụ đối với bọn họ đúng là quá tốt.Tô Uyển Ngọc không chỉ cái gì cũng không cần làm, bà cụ mỗi ngày còn hỏi han ân cần, đến ngay cả buổi tối ăn cơm cũng muốn hỏi xem bà thích ăn gì, sau đó mới đi nấu cơm.Hai người Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà nhìn đến mắt trợn tròn mồm há hốc, bà cụ chẳng lẽ trúng tà rồi? Sao tự nhiên lại đối xử tốt với Tô Uyển Ngọc như vậy chứ?Chẳng qua là hai người chỉ vừa suy nghĩ một chút, cũng liền hiểu được, Tô Uyển Ngọc vừa chính thức lên làm việc ở chính phủ thành phố, bây giờ không giống như xưa, sau khi anh cả xin nghỉ việc, vẫn không nghe nói muốn tìm việc để làm, suốt ngày đều ở trong nhà.Bà vừa phất lên, anh cả lại xuống, địa vị gia đình này còn không phải càng chênh lệch lớn hơn sao?Bà cụ nếu là không đối tốt với người ta một chút, vạn nhất Tô Uyển Ngọc không vui vẻ, tức giận, lại không cần anh cả nữa, vậy thì đúng là tổn thất lớn rồi.Sau khi nghĩ thông suốt, hai người ngược lại là cũng không có tâm tư ghen tỵ gì, dù sao lấy thân phận của Tô Uyển Ngọc bây giờ, đó chính là Giang Miên Miên thứ hai ở trong nhà, cả nhà nhường bà một chút, cũng là chuyện đương nhiên.Gia đình Giang Trường Hải ở nhà chơi hai ngày, buổi chiều cuối tuần, lúc cả một nhà bọn họ sắp chuẩn bị đi, bà cụ Vu mang theo một rổ trứng gà vẻ mặt tươi cười tới cửa."Vu thẩm, thím tới chơi ạ, mời thím vào trong nhà." Giang Trường Hải đang ở trong sân kiểm tra dây xích xe đạp, thấy có người đến liền nhiệt tình hô."Ai da, Trường Hải, cháu đây là định chuẩn bị đi rồi à?" Bà cụ Vu thấy vừa rồi Giang Trường Hải đang gõ gõ xe đạp, cười hỏi."Đúng vậy ạ, thím Vu, chút nữa cháu đi." Giang Trường Hải cười ha hả nói.Và cụ Vu vào phòng, đặt rổ trứng gà trong tay lên trên mặt bàn, nhìn về Giang Miên Miên nói: "Miên Miên, đây là một chút lòng thành của bà Vu, cho cháu mang đi học ăn, ăn nhiều trứng gà một chút, bổ sung dinh dưỡng, sau này thi đạt được thành tích tốt hơn."Giang Miên Miên nhìn một rổ trứng gà kia, quay đầu nhìn thoáng qua Trương Quế Hoa, dùng ánh mắt dò hỏi ý tứ của bà cô."Miên Miên, đây là tấm lòng của bà Vu, cháu cứ nhận lấy đi." Trương Quế Hoa mở miệng nói."Cảm ơn bà Vu ạ." Giang Miên Miên khẽ gật đầu, cười cảm ơn nói.Bọn họ vừa nói chưa được mấy câu, những người khác trong thôn cũng lục tục mang đồ đến cửa."Miên Miên, đến đây, đây là nấm khô chú ba làm cho cháu, mang vào trong thành phố mà ăn, đỡ phải tốn tiền đi mua.""Miên Miên, đây là một túi ngũ cốc thím tặng cho cháu, nếu như cháu ăn không quen ngũ cốc thô thì mang đi đổi chút ngũ cốc loại tốt nha."

Bạn cần đăng nhập để bình luận