Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 291. Con đường kiếm tiền khác

"Ừ ừ, vẫn là anh nghĩ chu đáo."
Đầu tiên Tô Uyển Ngọc nịnh nọt khen một câu, sau đó thúc giục: "Vậy chúng ta làm nhanh đi, Miên Miên ở chung với Chiêu Đệ nhiều thêm một ngày, lòng em cứ lo lắng một ngày."
Giang Trường Hải cũng không đồng ý nhanh chóng giống như lúc trước, mà thấp giọng vỗ về nói: "Vợ, trước tiên em đừng gấp, trước hết em nghe anh nói đã, chuyển trường không phải là chuyện dễ dàng, anh đã tìm người nghe ngóng, bây giờ điều kiện chúng ta không quá phù hợp, trường tiểu học trên trấn, cần có hộ khẩu trong trấn, bây giờ anh chỉ là một người làm công việc tạm thời, không thể dẫn theo người nhà chuyển đến, chúng ta còn phải mua nhà trước."
Tô Uyển Ngọc vừa nghe, có chút buồn rầu: "Vậy làm sao bây giờ? Anh Hải, trong tay chúng ta chỉ có chút tiền, lúc nào mới có thể góp đủ tiền mua nhà, Chiêu Đệ chính là một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào có thể nổ."
"Không sao, vợ, em đừng buồn, những ngày làm trong xưởng vận chuyển, anh phát hiện được một bí mật." Giang Trường Hải thần bí nói.
"Bí mật gì?" Tô Uyển Ngọc không hứng thú hỏi, bây giờ bà không có tâm trạng nghe bát quái.
"Anh phát hiện, những tài xế trong xưởng vận chuyển, mỗi người đều không dựa vào chút tiền lương kia, người ta có con đường kiếm tiền khác." Giang Trường Hải đè thấp giọng lại.
"Con đường kiếm tiền khác? Bọn họ làm gì?" Nhất thời cặp mắt Tô Uyển Ngọc sáng lên, có chút vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Giang Trường Hải cũng lấp lánh: "Những tài xế chở hàng kia, lúc đi đến những thành phố lớn như Hải Thành, Hải Châu, sẽ thừa dịp xe lớn dỡ hàng, đi mua một ít đồ mà bình thường chỗ chúng ta không dễ dàng mua được mang về, sau đó lại bán giá cao, mỗi lần như vậy kiếm được không ít tiền."
"Còn có chuyện như vậy?" Đây là lần đầu tiên Tô Uyển Ngọc nghe được chuyện này.
"Đúng vậy, kinh doanh này đặc biệt kiếm được tiền, anh cũng muốn làm cùng bọn họ, không đến mấy lần là có thể góp đủ tiền mua nhà, nhưng phải chờ anh quen thuộc với những tài xế kia một chút đã."
Tô Uyển Ngọc có chút lo lắng: "Anh Hải, làm chuyện này có nguy hiểm hay không? Anh chính là trụ cột nhà chúng ta, anh không thể xảy ra chuyện gì được."
Mặc dù bà lo lắng con gái xảy ra chuyện, nhưng cũng không muốn để Giang Trường Hải đi mạo hiểm.
"Không sao đâu, vợ, em đừng lo lắng, chuyện này cũng không được xem là bí mật lớn trong xưởng vận chuyển, những lãnh đạo kia đều biết, đều mắt nhắm mắt mở, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Từ trước đến giờ Giang Trường Hải là người đàn ông có gan làm loạn, dám nghĩ dám làm.
Chẳng qua nhìn vợ quan tâm mình, trong lòng ông vẫn rất hưởng thụ.
"Không sao là tốt rồi, trước khi anh làm chuyện gì đó, đều phải đặt an nguy của mình lên vị trí đầu tiên." Tô Uyển Ngọc dặn dò.
Mà Giang Miên Miên ở trong không gian học tập của hệ thống, nghe được từng lời lo nghĩ vì mình của cha mẹ, cảm động đến nổi nước mắt lưng tròng.
Nhất thời giống như uống máu gà, quyết định sau này sẽ học nhiều thêm một giờ!
Vì sớm ngày trở thành học bá, báo đáp lại sự yêu thương và trả giá của cha mẹ!
Hệ thống nhìn cô tự giác như vậy, trong lòng hết sức vui mừng, cuối cùng hành trình cải tạo từ học tra đến học bá đã có hiệu quả bước đầu rồi.
Thật đáng mừng, thật xúc động lòng người nha!
Ngày hôm sau, Giang Trường Hà không có ý định đưa con gái đi học: "Chiêu Đệ, cha phải xuống ruộng làm việc, sau này con đi theo bác cả và Miên Miên đi học nhé, phải học cho thật giỏi, nghe lời thầy cô, biết không?"
"Biết ạ, cha, cha cứ yên tâm đi." Hai ngày nay Chiêu Đệ đã nghe những lời này đến mức lỗ tai cũng sắp mọc kén rồi.
Cô ta không phải là con nít tám tuổi thật sự!
Nhưng Giang Trường Hải cõng Miên Miên đi rất nhanh, một bước của đôi chân người lớn kia bằng ba bước của Chiêu Đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận