Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 356. Gửi bài văn

Mạnh Văn Đông cố gắng kiềm chế sự kích động nói: “Là thế này, mẹ Giang Miên Miên à, thành tích môn Toán của Giang Miên Miên là 115. Thường thì tổng số điểm là 100 điểm, nhưng lần này các thầy cô trên trấn cho thêm một bài toán vào đề thi, thuộc kiến thức đến lớp 6 mới được học. Lúc tôi nhìn thấy còn lo rằng em Giang Miên Miên sẽ không làm được, không ngờ con bé lại làm đúng.”
Điều này khiến thầy ấy thực sự rất vui mừng, nằm trên giường kích động đến nửa đêm mới ngủ được.
Nghe vậy, Tô Uyển Ngọc càng thêm kiêu ngạo tự hào, cô bé xinh đẹp thông minh như vậy là do bà sinh ra đó.
Giang Miên Miên cũng bất giác ưỡn ngực, cảm thấy kiêu ngạo vì bản thân.
Mặc dù hiện tại cô vẫn chưa phải thiên tài chân chính, nhưng tuyệt đối là một học sinh thông minh ưu tú.
Hệ thống: “...Kí chủ, cô nên khiêm tốn lại, học tập cũng như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi.”
Nếu là trước kia, nó tuyệt đối sẽ không nói hàm súc như vậy, mà sẽ nói: “Cô là một sinh viên đại học biết làm bài của cấp hai thì có gì mà kiêu ngạo?”
Nhưng bây giờ nó đã thấy được sự cố gắng và quyết tâm của kí chủ, bèn thay đổi sách lược, lấy khích lệ làm chủ.
Lúc này, Mạnh Vệ Đông cũng hỏi vấn đề mà mình đã nghi hoặc cả một buổi tối: “Em Giang Miên Miên, em có thể nói cho thầy biết em làm sao mà làm đúng bài làm thêm cuối cùng đó không? Không lẽ em còn tự học chương trình học của lớp 6 sao?”
Giang Miên Miên cười ngượng ngùng với thầy ấy: “Đúng vậy, sau khi em học xong sách giáo khoa của lớp 5 xong thì xem tài liệu giảng dạy của lớp 6.”
Giang Miên Miên vừa dứt lời, vẻ mặt của Giang Vệ Đông và Lưu Văn trở nên mừng rỡ như điên.
Xem ra trình độ thông minh và tiềm lực của tiểu thiên tài Giang Miên Miên còn vượt xa so với tưởng tượng của bọn họ.
Vẻ mặt Mạnh Vệ Đông vui mừng, gật đầu: “Tốt tốt, em Giang Miên Miên, hi vọng em có thể luôn duy trì sự nhiệt tình và theo đuổi đối với học tập.”
“Vâng, em sẽ làm vậy ạ.” Giang Miên Miên thành thực gật đầu.
Cho dù trước đây cô không thích học hành, nhưng trong lòng vẫn kính nể việc học.
Vẻ mặt Lưu Văn cũng tươi cười: “Em Giang Miên Miên không chỉ phát huy vượt mức bình thường đối với môn Toán, bài làm văn lần này cũng làm rất tốt, em có muốn gửi thử bài văn này của em đến tòa soạn của huyện không?”
Tô Uyển Ngọc ngẩn người: “Gửi bài văn cho tòa soạn? Như vậy có được không?”
Lưu Văn dịu dàng cười: “Đương nhiên là được rồi. Bài văn này của em Giang Miên Miên hoàn toàn có thể trở thành bài văn mẫu.”
Đề bài của môn ngữ văn lần thi liên kết này là lấy “Tương lai” làm chủ đề viết bài, đề tài không giới hạn.
Những học sinh lớp năm khác của trường bọn họ đều viết tương lai liên quan đến bản thân mình.
Chỉ có Giang Miên Miên là viết về ước mơ về tương lai tươi đẹp của Tổ quốc, hơn nữa còn viết rất tốt.
Thầy ấy nhìn gương mặt non nớt của Giang Miên Miên, chầm chậm nói: “Bài văn này của em tuy rằng nhìn qua bình thường, nhưng nội dung bên trong lại chứa trí tưởng tượng tràn đầy, như ngựa thần lướt gió tung mây. Viết ra cuộc sống đầy đủ hạnh phúc của người dân và sự phồn vinh giàu mạnh của Tổ quốc một cách chân thực và tốt đẹp. Thầy đọc mà mà lòng dâng trào cuộn sóng.”
Giang Miên Miên được khen có chút ngượng ngùng, thật ra cô chỉ miêu tả đúng sự thật những thứ được nghe được thấy ở đời trước của mình mà thôi.
Lưu Văn bỗng nhiên cảm thán: “Nếu quốc gia của chúng ta thực sự có ngày như em viết, người dân có thể ngày ngày ăn cơm ăn thịt, sản lượng lương thực tăng cao gấp nhiều lần. Mùa nào cũng được mặc quần áo mới, vải vóc vừa đẹp vừa rẻ. Ở nhà cao phòng gạch, ra cửa là có thể ngồi xe hơi, tàu hỏa thậm chí là máy bay. Sản phẩm quốc gia sáng tạo xuất khẩu ra toàn thế giới, truyền thông khoa học kĩ thuật cũng đứng đầu thế giới. Nếu như may mắn được thấy ngày này, thầy chết cũng nhắm mắt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận