Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 439. Bảo đảm anh sẽ thích

Úc Thừa nhìn Giang Miên Miên ngơ ngác nhìn tòa nhà Bách Hóa, cậu dắt cô đi vào bên trong: “Sao vậy? Nhìn ngây người rồi? Đừng đứng ngây người ở chỗ này nữa, nhanh vào đi thôi."
Hai người đi vào tòa nhà Bách Hóa, có lẽ vì hôm nay không phải là ngày cuối tuần, bên trong cũng không có nhiều người, Úc Thừa và đám người Trình An đã tới đây mấy lần, biết nơi bán vải ở chỗ nào.
Đến nơi bán vải, sau khi Giang Miên Miên cố gắng nhón chân liếc nhìn vải sợi tổng hợp đủ loại màu sắc, thì nói với nhân viên bán hàng: "Cô ơi, cháu muốn vải bông."
Lúc này, đúng là sợi tổng hợp đang thịnh hạnh, bởi vì mặc nó vào rất đoan trang, không dễ xuất hiện nếp nhăn, còn bền chắc, chịu được cọ xát, cho nên rất được mọi người yêu thích.
Nhưng Giang Miên Miên lại không thích loại vải này lắm, không hút mồ hôi, không thoát khí, mặc vào hết sức không thỏa mái.
Vẫn là vải bông tốt hơn, hút mồ hôi, mát mẻ, vừa người, mặc vào hết sức thỏa mái.
Sau khi Giang Miên Miên mua đủ vải bông làm quần áo cho hai người, lấy tiền từ trong túi của mình ra, đưa cho nhân viên bán hàng.
Úc Thừa thấy vậy, duỗi tay ra, kéo tay nhỏ ngắn của Giang Miên Miên lại.
"Cừu Non, để anh." Úc Thừa vừa nói vừa lấy tiền ra.
"Anh Úc, em muốn tự trả tiền, nếu như anh mua cho em, em cũng không cần đâu." Giang Miên Miên vội vàng ngăn lại nói.
"Cái này anh mua cho em, em giữ tiền lại mua đồ ăn vặt đi." Úc Thừa dùng đồ ăn vặt cô thích nhất cám dỗ cô.
"Không được, em không thể dùng tiền của anh mua quà tặng người khác được." Giang Miên Miên lắc đầu một cái, giọng điệu nói chuyện rất kiên định.
Úc Thừa nhìn khuôn mặt tràn đầy bướng bỉnh của cô, cũng chỉ có thể theo cô.
Lần này Giang Miên Miên mua vải, đặc biệt cũng mua một phần cho Úc Thừa, bởi vì sinh nhật của Úc Thừa cũng vào tuần tới.
Cô biết lấy gia cảnh của Úc Thừa, cậu không thiếu tiền, cũng không thiếu quà quý trọng, cho nên cô đã sớm quyết định sẽ tự tay may cho Úc Thừa một bộ quần áo làm quà sinh nhật.
Nếu không không đến thủ đô, cô làm ở nhà rồi sẽ gửi đến cho cậu.
Hai người trở về đại viện, Giang Miên Miên hào hứng bày vải ra, lấy cái thước đo mượn từ chỗ dì Tôn, chạy đến chỗ Úc Thừa.
"Sao vậy?" Úc Thừa nghi ngờ hỏi.
"Anh Úc, anh lại gần đây một chút, em muốn đo vòng eo và vòng ngực của anh một chút." Giang Miên Miên quơ cái thước trong tay, cười hì hì nói.
"Hử? Em đo cái này làm gì?"
"Hì hì, em muốn may cho anh một bộ quần áo."
"Em may quần áo cho anh?" Lần này Úc Thừa thật sự kinh ngạc, tại sao đột nhiên lại may quần áo cho cậu.
Giang Miên Miên trả lời như lẽ đương nhiên: "Đúng vậy, tuần tới chính là sinh nhật của anh, em muốn may một bộ quần áo, làm quà sinh nhật cho anh."
"Bỏ đi, em nhìn đi, em còn không cao bằng vải em mua." Úc Thừa đặt tay lên đầu Giang Miên Miên, đè đè xuống.
Tấm lòng này của Cừu Non, làm cậu rất vui vẻ.
"Anh Úc, không được đè đầu em, em sẽ không cao được." Giang Miên Miên lấy tay Úc Thừa xuống, chỉnh sửa lại tóc của mình.
Thật là một đứa bé không đáng yêu, Giang Miên Miên oán thầm trong lòng.
Úc Thừa nhìn Giang Miên Miên cong cái miệng nhỏ, cười nắm lấy vai cô, kéo vai cô lên: "Nào, anh kéo ra cho em, nhất định có thể cao ra."
"Anh Úc, đừng ầm ĩ nữa, anh mau đứng dậy đi, để cho em đo một chút." Giang Miên Miên nắm lấy thước, trên mặt đầy vẻ kiên trì.
Thấy vậy Úc Thừa hơi mỉm cười nói: "Được rồi, chỉ là nếu em làm quá xấu, anh sẽ không mặc đâu."
"Vâng vâng, yên tâm đi, em rất lợi hại, quần áo em may, đảm bảo anh sẽ thích." Giang Miên Miên nói vô cùng tự tin.
Giang Miên Miên tìm một cuốn vở nhỏ, ghi ba vòng của Úc Thừa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận