Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 383. Về tình về lý

Trong lòng Chiêu Đệ kêu gào như phát điên, tất cả mọi người vẫn còn hết sức phấn khởi khen ngợi Giang Miên Miên.
"Đại Sơn này, qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật sáu mươi tuổi của anh, bây giờ Miên Miên được lên báo khắp cả nước, nhà các người cũng tính là song hỷ lâm môn, đúng lúc có thể mượn chuyện vui này để tổ chức tiệc mừng thọ, náo nhiệt một chút." Một chú trong tộc của Giang Đại Sơn đột nhiên nói.
Lúc đầu Giang Đại Sơn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến chuyện tổ chức tiệc mừng thọ, ở nông thôn sáu mươi tuổi cũng không tính là lớn, người già ở nông thôn đều là bảy mươi tuổi mới bắt đầu làm tiệc mừng thọ.
Nhưng đứa nhỏ Tam Nha này làm cho người nhà họ Giang quá nở mày nở mặt rồi, ông ta có chút động lòng, nhưng lại không bỏ được số tiền kia.
Thời đại này người già đều đợi đến bảy mươi tuổi mới tổ chức tiệc mừng thọ lớn, bởi vì mỗi nhà cũng không có nhiều tiền, người đi ăn tiệc, cũng chỉ cầm mấy cân lương thức hoặc mấy trứng gà đến.
Nếu như tặng tiền, cũng chỉ là mấy hào thôi.
Nhưng nếu nhà bọn họ làm tiệc, tuy nói không cần quá mức xa xỉ, nhưng cũng không thể quá đơn giản.
Hơn nữa bây giờ Tam Nha được lên báo cả nước, người nhà họ Giang bọn họ cũng không thể làm quá bình thường, đó không phải là làm mất mặt cháu gái của ông ta sao?
Nhưng nếu muốn làm tốt, lại không thể thu tiền vốn về.
Nghĩ đến những thứ này, nhất thời Giang Đại Sơn trầm ngâm không mở miệng nói chuyện.
Giang Trường Hải biết cha mình tiếc tiền, vì vậy chủ động nói: "Ông chú nói đúng, là nên tổ chức cho cha cháu một bữa tiệc mừng thọ náo nhiệt một chút, tiền làm tiệc này, phòng lớn của cháu sẽ bỏ ra."
Đúng lúc cũng có thể thừa cơ hội này, chúc mừng con gái của ông, đạt được kết quả tốt nhận, được tiền thưởng nhiều.
"Được, Trường Hải, cháu thật là một người con hiếu thảo, quả nhiên ông chú không nhìn lầm cháu." Người chú trong tộc vui mừng vỗ vai Giang Trường Hải một cái.
Người trong thôn cũng rối rít khen ngợi: "Ai nói không phải chứ, đứa nhỏ Trường Hải này chính là hiếu thuận từ nhỏ, mới lớn một chút cũng đã biết bắt chim, bắt cá, mang về nhà."
"Đúng đúng, bây giờ trưởng thành lại càng hiếu thuận, mỗi lần trở về từ trong trấn, đều cầm về túi lớn túi nhỏ. Mỗi lần thím Quế Hoa vào trong trấn cũng đều không về tay không."
Ngoài miệng tất cả mọi người trong thôn đều khen Giang Trường Hải hiếu thuận, nhưng trong lòng lại thổn thức không thôi.
Ban đầu ai có thể nghĩ đến Giang Trường Hải không đáng tin cậy nhất, lưu manh khắp nơi, bây giờ lại thành người có bản lĩnh, tiền đồ nhất trong thôn bọn họ!
Ngay cả sinh con gái cũng là một thần đồng nhỏ biết sinh ra tiền.
Giang Trường Hải nghiêm túc nói: “Không có gì, đây đều là việc con trai như cháu phải làm."
Mà Tôn Lệ Hà vừa nghe không cần nhà mình bỏ tiền, còn có thể nhận quà ăn thịt, lập tức vui vẻ phụ họa nói: "Anh cả, nếu như nhà anh ra tiền, vậy phòng hai và phòng ba bọn em sẽ ra sức, biết nhà anh bận chuyện trong xưởng, mọi chuyện còn lại cứ giao cho bọn em, bọn em đảm bảo làm thật náo nhiệt vui mừng!"
Ả đây là trắng trợn chiếm tiện nghi của phòng lớn, người phòng hai là người đàng hoàng, cảm thấy như vậy là không được.
Sau khi do dự một lát Giang Trường Hà cũng đứng ra nói: “Anh cả, chuyện làm tiệc mừng thọ cho cha, là chuyện lớn nhà chúng ta, sao có thể để một mình anh bỏ tiền được, phòng hai bọn em ra mười đồng."
Bây giờ trong tay ông ta tổng cộng chỉ có khoảng mười đồng, trong đó có năm đồng là tiền kiếm được từ bán nấm dã khô.
Còn dư lại chính là hơn hai tháng này ông ta đi bắt lươn lượm trứng chim, bán cho anh cả mà có được.
Ông ta không nói cho cha mẹ biết, bởi vì không bao lâu nữa con trai của ông ta ra đời, ông ta phải kiếm nhiều tiền một chút để dành.
Chờ con trai ông ta ra đời, ông ta có thể mua một ít đồ dinh dưỡng, bồi bổ cho con trai.
Mặc dù Giang Trường Hà có tính tiết kiệm, nhưng ông ta cũng là một đứa con trai thành thật hiếu thuận, về tình về lý, làm tiệc mừng thọ cho cha, ông ta cũng phải bỏ tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận