Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1160 - Trêu chọc dẫn tới bị đòn



“Thằng nhóc hỗn láo này, ai lại không tim không phổi giống như con chứ, nói chuyện với mẹ con mà cũng tùy tiện, cười đùa hí hửng! Lại nói, dọc theo cánh cổng kia có một hàng người sầm mặt ghìm súng nhìn chằm chằm, con có thể không căng thẳng, không sợ hãi à?” Trở về nhà, tinh thần và sức lực của bà cụ đều quay về, bà ta trợn mắt nói vang dội.Giang Trường Hải lắc đầu: “Không căng thẳng, chẳng sợ, cha lại chẳng làm chuyện gì trái lương tâm.”Đôi mắt già nua của bà cụ lại trợn tròn hơn: “Ý con là bà đây làm chuyện trái lương tâm phải không?”Tô Uyển Ngọc đứng sau lưng Giang Trường Hải đưa tay đẩy đẩy ông, tỏ ý ông có chừng mực, đừng chọc mẹ tới bị ăn đòn.Vì vậy Giang Trường Hải lập tức giơ tay đầu hàng nói: “Được, được, được, mẹ nói đúng. Ha ha, thật ra thì lúc đi lần đầu tiên cũng có chút căng thẳng, nhưng tới vài lần cũng thành quen rồi.”Bà cụ vừa nghe vậy, xua tay lia lịa: “Không cần, đời này của mẹ cũng sẽ không quen đâu, có thể đi một lần nhìn sự đời chút là đủ rồi. Đợi thêm hai ngày nữa bọn mẹ trở về thôn Thạch Kiều, coi như mẹ đã nhìn hiểu rồi, ở đây cũng không tốt bằng quê hương chúng ta.”“Aiz, mẹ, đừng đi mà, mọi người tới đây một chuyến khổ cực biết bao, sao lại có thể mới ở vài ngày đã đi như vậy, nghe con, ở thêm mấy ngày nữa đi, con dẫn mọi người ra ngoài đi chơi.” Giang Trường Hải không đồng ý nói.“Ông bà nội, cha cháu nói đúng đấy, mọi người ở lại thêm mấy ngày nữa đi.” Giang Miên Miên cũng không nỡ nói giữ lại.“Đúng vậy, cha mẹ, đúng lúc mấy hôm nay cửa hàng của anh Hải cũng không bận, dẫn mọi người ra ngoài đi dạo chơi chút, ăn mấy món ngon.” Tô Uyển Ngọc cũng nói phụ họa.“Bọn mẹ không đi đau, chỗ này người người đều như cướp tiền vậy, vừa ra ngoài bất kể là làm gì cũng tốn tiền, bọn mẹ không thèm ra ngoài chơi đâu, lần này bọn mẹ tới chính là vì lễ trưởng thành của Miên Miên, lễ trưởng thành xong rồi thì bọn mẹ sẽ về.” Phàm là chuyện liên quan đến tiêu tiền thì bà cụ sẽ luôn từ chối.“Trường Hải, Uyển Ngọc, mẹ con nói đúng đấy, cả một đại gia đình nhà mình đều ra ngoài, nhà cửa ruộng đồng coi như là không có ai trông nom rồi.” Giang Đại Sơn cũng nói.Một năm trước cũng không còn làm ruộng tập thể nữa, bây giờ chính sách của thôn Thạch Kiều chính là khoán cho từng hộ, chỉ là khoán mảnh đất đó cho mình, nếu như mình không trồng trọt thì đến lúc thu hoạch sẽ không có lương thực để ăn.Mặc dù với của cải bây giờ của nhà họ Giang, cho dù bọn họ không làm ruộng cũng không cần lo cái ăn cái mặc, thậm chí có thể bữa nào cũng được ăn sung ăn sướng.Nhưng hai ông bà tiết kiệm cả đời làm sao có thể tình nguyện mua lương thực “giá cao” để ăn đây, huống hồ nhà bọn họ nhiều người như thế, phải mua bao nhiêu lương thực đây, cho nên vừa tính toán thì vẫn là tự nhà mình làm ruộng vẫn hơn.Mấy người Giang Trường Hải nhìn hai ông bà có nói thế nào cũng không chịu ở lại thêm, chỉ có thể tôn trọng ý kiến của bọn họ.“Được rồi, cha mẹ, mọi người không muốn ở lại thêm mấy ngày thì tối thiểu cũng phải đợi dăm ba ngày nữa, con dẫn mọi người ra ngoài dạo chơi chút, cũng không thể uổng công tới đây một lần được.” Mặc dù Giang Trường Hải đã lùi một bước, nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm muốn dẫn bọn họ ra ngoài chơi mấy ngày.“Ông bà nội, mọi người đừng sợ tốn tiền, bây giờ là nghỉ hè, thủ đô bên này có chính sách, bây giờ ra ngoài chơi, vé vào cửa giảm một nửa, hơn nữa có một vài công viên và thắng cảnh đều mở cửa miễn phí, bình thường cũng đều thu tiền, bây giờ chúng ta đi, vậy chính là nhặt được món hời.” Giang Miên Miên biết hai ông bà lo lắng nhất là điều gì, cô chính xác loại bỏ sự lo lắng của bọn họ.Quả nhiên, hai ông bà vừa nghe lời này thì nhất thời đã lên tinh thần lại.Có món hời không chiếm chính là đồ ngu!“Được, vậy bọn mẹ nghe Miên Miên, ở đây chơi thêm mấy ngày nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận