Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 381. Cháu gái ngoan của bà nội nha

Người trong thôn nghe thấy thế, dù có chút tiếc nuối vì không được lên báo, nhưng được miễn phí chụp ảnh cũng là chuyện rất vui mừng.
Dẫu sao trong thôn có rất nhiều người lớn như vậy rồi còn chưa được chụp qua ảnh, bởi trong thành phố chụp một tấm ảnh phải tốn tới mấy hào.
“Vậy cũng được rồi, cảm ơn các đồng chí phóng viên nha.” Thôn trưởng cảm kích thay người dân trong thôn cảm ơn.
“Cảm ơn mọi người.” Thôn dân cũng cảm ơn theo.
“Không khách sáo, vậy mọi người đợi một chút.”
Thợ quay phim Ngô nói rồi liền chụp cho Giang Miên Miên một tấm ảnh riêng, rồi chụp tấm ảnh chung của cả nhà Giang Miên Miên với mấy vị lãnh đạo.
Sau đó bắt đầu chia đợt chụp ảnh cho người trong thôn.
Dưới ánh nắng chói chang và ấm áp, nông dân chất phác mặc quần áo rách ngày thường làm ruộng, người nào người nấy kề vai sát cánh nhau, nhìn vào ống kính đen ngòm, tươi cười vừa ngớ ngẩn lại rạng rỡ.
Chụp ảnh xong, việc phỏng vấn của hai phóng viên đã xem như hoàn tất.
“Cảm ơn các đồng chí đã phối hợp trong buổi phỏng vấn của chúng tôi, trời không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải về thành phố rồi.”
Bà cụ nghe vậy liền lập tức kéo lấy cổ tay hai người họ, nhiệt tình níu kéo nói: “Đồng chí phóng viên, hai người đừng vội đi, từ nơi xa như vậy đến đây thì ăn bữa cơm ở đây rồi mới đi.”
“Đúng vậy, đồng chí phóng viên, thịt ba rọi nhà chúng tôi tự hun khói thơm lắm, hai người ăn xong cơm mới đi cũng không trễ mà.” Tôn Lệ Hà cũng khuyên.
Phóng viên Triệu cười ha ha từ chối: “Bác gái, ý tốt của bác cháu xin nhận, nhưng chúng cháu phỏng vấn xong còn phải về viết bản thảo và rửa ảnh nữa. Đợi sau này có cơ hội cháu sẽ tới thưởng thức thịt ba rọi hun khói của nhà bác.”
“Vậy được, lần sau hai người nhất định phải ở lại ăn cơm nha.” Ông ta đã nói thế, bà cụ cũng không tiện tiếp tục níu giữ ở lại ăn cơm.
Giang Trường Hải cũng nói: “Lần sau hai vị tới trấn công tác nhớ tìm tôi nhé, tôi mời hai người ăn cơm.”
“Được, bác gái, anh Giang, chúng tôi sẽ nhớ mà.” Phóng viên Triệu và thợ chụp ảnh Ngô đã quá quen với tình huống này dễ dàng đáp lại.
Sau đó nhìn sang Giang Miên Miên, ánh mắt dịu dàng cổ vũ nói: “Bạn Giang Miên Miên, cố gắng học tập nha, chú tin tưởng cháu nhất định có thể thi vào đại học.”
Giang Miên Miên: ……Cô đã nói qua mình muốn thi vào đại học khi nào?
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy cô lại không thể nói thật, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn chú, cháu sẽ cố gắng.”
Mấy người lãnh đạo thấy phóng viên đều rời khỏi nên cũng nhao nhao đi về.
Người nhà họ Giang và người trong thôn cùng tiễn họ đến cửa thôn, nhìn họ ngồi lên xe rời khỏi.
Sau khi tiễn người xong, Trương Quế Hoa quay đầu nhìn Giang Miên Miên với ánh mắt hiền từ nói: “Thằng cả, gia đình con khoan hãy đi, ở nhà ăn xong cơm tối rồi đi sau.”
Hôm nay Tam Nha thật sự làm cho bà ta nở mày nở mặt quá, ánh mắt người trong thôn nhìn bà ta đều đầy ngưỡng mộ, khiến bà ta rất đắc ý.
Vốn dĩ bà ta định ngày mai cầm theo báo trong huyện về nhà mẹ đẻ khoe khoang.
Nhưng giờ lại không vội nữa, bà ta phải đợi sau khi tờ báo đăng bài phỏng vấn của cháu gái bà ta phát hành rồi mới đem về huênh hoang.
Để các họ hàng nhà mẹ đẻ nhìn xem cháu gái bà ta nuôi giỏi giang đến thế nào!
Hơn nữa còn lấy mấy viên kẹo chuẩn bị cho hai đứa cháu trai ra, nhét hết vào tay Giang Miên Miên, giọng nói như hòa thêm mật ong ngọt lịm: “Cháu gái ngoan, ăn kẹo đi, kẹo này là bà nội cố tình để lại cho cháu đó.”
Những viên kẹo này đa phần đều là chủ nhiệm Chu trước đó đem đến, còn có kẹo ngon mà Úc Thừa gửi đến.
Thường ngày bà ta chỉ nỡ cho hai cháu trai ăn một ít, cho nên mới còn đến tận bây giờ.
Hành động này khiến người trong thôn há hốc mồm kinh ngạc: Đây còn là Trương Quế Hoa trọng nam khinh nữ đó sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận