Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 706 - Xứng đáng được đối xử đặc biệt



Cậu nhướng mắt nhìn Giang Miên Miên, nếu như Cừu Non thật sự có thể đến thủ đô học, vậy thì sau này cậu có thể thường xuyên đến tìm cô chơi chung rồi.Nhưng Giang Miên Miên nghe xong lời ông Úc nói, không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu từ chối: “Đến thủ đô học ạ? Không cần đâu ông Úc, cháu không muốn phải xa cha mẹ, trường của bọn cháu cũng rất tốt, thầy cô và các bạn đối xử với cháu rất tốt.”Úc Thừa nghe vậy có hơi thất vọng, cũng đúng, Giang Miên Miên năm nay mới mười tuổi, cho dù cô có đồng ý đến thủ đô, chú Giang và dì Uyển cũng sẽ không yên tâm.“Miên Miên à, những việc mà cháu lo lắng này đều là chuyện nhỏ, cháu không muốn xa cha mẹ, ông Úc có thể đưa cha mẹ cháu lên thủ đô làm việc, đến lúc đó sẽ sắp xếp nhà cửa cho nhà cháu, như vậy cháu vừa có thể đến thủ đô học, cũng không phải sống xa cha mẹ nữa.” Ông Úc khuyên nhủ.Thật ra sắp xếp như vậy theo lý thuyết là việc bất khả thi.Dù sao họ cũng sinh sống ở trấn kia, cách thủ đô quá xa, nếu như trực tiếp chuyển đến thủ đô, vậy thì đúng là đặc cách hơn cả đặc cách rồi.Nhưng nhân tài đặc biệt thì phải đối xử đặc biệt, giống như Giang Miên Miên, tiềm năng cực lớn, lại là tiểu thiên tài đã từng cống hiến cho tổ quốc, đúng là xứng đáng được họ phá lệ một lần.Giang Miên Miên nghe vậy có hơi động lòng, ông Úc nhìn ra cô có vẻ dao động, bèn trực tiếp nói: “Hơn nữa, cháu nghĩ thử đi Miên Miên, nếu cháu đến thủ đô học, sau này muốn thực hiện bất cứ thí nghiệm gì, hoặc là muốn mượn dụng cụ hoặc thiết bị nào, đều có thể đến tìm ông Úc, lúc đó ông Úc sẽ sắp xếp giúp cháu.”Giang Miên Miên nghe vậy, cán cân trong lòng cuối cùng cũng dần nghiêng về phía thủ đô rồi.“Ông Úc, việc này cháu không thể quyết định ngay được, ông đợi cháu về nhà bàn bạc lại với cha mẹ xem thế nào, sau đó sẽ trả lời ông được không ạ?” Giang Miên Miên hỏi.Ông Úc cũng không định bắt Giang Miên Miên phải lập tức đưa ra câu trả lời, dù cô có thông minh đến mấy cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, việc lớn như vậy tất nhiên phải để người nhà quyết định rồi.“Được chứ, Miên Miên, vậy cháu cứ về nhà bàn bạc với cha mẹ, quyết định xong rồi thì báo với ông Úc một tiếng để ông sắp xếp, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ông phải đến Bộ Tư lệnh rồi, cháu ở nhà chơi với Úc Thừa vui vẻ nhé.” Ông Úc nói xong liền xoay người, khoác thêm quân trang rồi đi ra ngoài.“Vâng ạ, ông Úc, ông đi cẩn thận ạ.”Đợi ông Úc đi rồi, khi trong phòng chỉ còn lại hai người Úc Thừa và Giang Miên Miên, cô kiên nhẫn đi đến bên cạnh Úc Thừa, tỏ vẻ thăm dò hỏi: “Anh Úc, anh thấy em có nên đến thủ đô học không?”“Miên Miên, thật ra ông nội nói không sai, chất lượng giáo dục ở thủ đô đúng là tốt hơn một chút so với chỗ bọn em, trường học ở đây chú trọng đến sự phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, không chỉ chú trọng học tập mà còn rất quan tâm đến năng lực thể chất. Hơn nữa theo như anh biết, có rất nhiều trường cấp ba hằng năm đều mời một vài người nổi tiếng hoặc những nhân tài ưu tú tiêu biểu từng đạt được nhiều thành tựu ở một lĩnh vực nào đó đến diễn thuyết, anh thấy một khi em đến thủ đô, chắc chắn có thể học được nhiều thứ hơn nữa.” Úc Thừa trực tiếp lấy ví dụ thực tế cho cô.Giang Miên Miên vừa nghe lại càng thêm dao động rồi.Úc Thừa lại nói tiếp: “Hơn nữa em xem tiệm bánh ngọt của em bây giờ đang ở thủ đô, nếu bỗng nhiên em nghĩ ra kiểu dáng mới hoặc là hương vị mới, phải đợi đến kì nghỉ đông hoặc nghỉ hè mới có thể đến để dạy cho hai người học nghề kia. Còn tiệm may của em nữa, nếu em đến thủ đô, có thể chế tác thêm những món đồ đặt riêng giá cao, em xem nhóm người chỗ dì Trình thích những bộ quần áo mà em làm biết bao, sau này danh tiếng vang xa rồi em sẽ kiếm được rất nhiều tiền đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận