Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1100 - Lấy chút kẹo mừng về phát cho mọi người



Đến lúc đám người họ ồ ạt đến siêu thị nhà họ Giang, Giang Trường Đào và Tôn Lệ Hà trông thấy nhiều người như vậy cũng bị dọa một phen, hai vợ chồng còn tưởng là xảy ra chuyện gì.Nhưng mà đến khi hai bọn họ nhìn thấy Giang Trường Hải bị đám đông vây quanh, mới thở phào nhẹ nhõm.Nhóm người Giang Trường Hải đến siêu thị thì đám đông vây quanh lúc này mới dần dần tản ra."Anh cả, chuyện này là sao thế? Sao mấy người đó lại vây quanh anh?" Giang Trường Đào khó hiểu hỏi.Giang Trường Hải vỗ vỗ lên bả vai ông ta, không sao nén được nụ cười trên mặt: "Trường Đào này, thành tích kỳ thi tuyển sinh của cháu gái em đã có rồi, con bé thi được tròn điểm luôn đấy, đứng đầu cả nước, sau này con bé chính là sinh viên đại học thủ đô rồi đấy.""Cả, đứng đầu cả nước!" Giang Trường Đào nghe anh cả nói chuyện, kinh ngạc đến lắp bắp."Đúng vậy thưa chú ba, cháu giành được hạng nhất toàn quốc đấy ạ." Giang Miên Miên cũng ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn chú ba của mình, vừa hãnh diện vừa đắc ý nói."Miên Miên, cháu, cháu đúng là rất giỏi, cháu đúng thật là khiến nhà họ Giang chúng ta được nở mày nở mặt quá." Giang Trường Đào nuốt một ngụm nước bọt, kích động không biết nên nói gì cho phải.Tôn Lệ Hà nghe thấy thành tích của Giang Miên Miên cũng hết sức kích động. Bà ta lấy hết mọi đồ ăn ngon mà mình cất giữ trong hộc tủ ra."Miên Miên, trạng nguyên nhí à. Nào, chỗ thím ba có đồ ăn ngon nè, thím cho cháu hết, ăn nhiều vào nhé! Đứa nhóc cháu thật đúng là có tương lai quá, nếu hai thằng anh trai của cháu cũng được một nửa của cháu thôi thì thím đây thật sự có chết cũng nhắm mắt được." Ánh mắt Tôn Lệ Hà nhìn Giang Miên Miên đều đong đầy yêu thích."Cảm ơn thím ba." Giang Miên Miên bốc đại vài món ăn vặt, tươi cười ngọt ngào."Không phải khách sáo thế, còn khách sáo gì với thím ba nữa chứ." Tôn Lệ Hà cười rạng rỡ nhìn Giang Miên Miên."Em ba, em thu dọn một chút, chúng ta về lại thôn." Giang Trường Hải chỉ vào chiếc xe điện động ba bánh đang đậu ở trước cửa siêu thị, nói."Được."Giang Trường Đào nghe xong liền vội vàng dỡ hàng hóa trên chiếc xe điện động ba bánh xuống.Chiếc xe điện động ba bánh này là Giang Trường Hải đặc biệt nhờ Đường Lâm mua ở Ôn Thị rồi dùng xe ngựa vận chuyển trở về.Để siêu thị kéo hàng mua hàng. Thường ngày ông Ngưu trông nhà trông xe cũng không quá nhiều việc phải làm, lúc ông rảnh rang sẽ lái xe điện động ba bánh kéo theo hàng đến mọi cửa hàng bán đồ tiêu dùng ở các thôn.Vừa có thể thuận tiện cung cấp cho thôn dân, lại còn thuận tiện tăng lợi nhuận của siêu thị, một công đôi việc, cũng coi như giúp người làm vui.Đợi Giang Trường Đào thu dọn xe điện động xong, Giang Trường Hải cũng đã chọn xong được kẹo."Nào, em ba, hai anh em mình đem số kẹo trái cây này khiêng lên xe đi. Miên Miên thi được hạng nhất, về thôn báo tin mừng thì dùng cái này làm kẹo mừng." Giang Trường Hải chỉ kẹo trái cây trong tiệm nói."Được, đến ngay đây." Giang Trường Đào lên tiếng rồi nghe lời đi tới, cùng với Giang Trường Hải đem hết kẹo trái cây chất lên trên xe.Tôn Lệ Hà ngó thấy hành động của hai anh em, tuy có hơi xót nhưng cũng không ngăn cản.Dù sao thì Miên Miên cũng giành được hạng nhất, bất kể là đối với nhà họ Giang hay là đối với cả thôn Thạch Kiều hay thậm chí là cả công cả đều là một chuyện vui lớn đáng để ăn mừng, đúng là nên lấy chút kẹo mừng về phát cho mọi người.Bởi vì cửa tiệm không thể không có ai trông coi vậy nên Tôn Lệ Hà ở lại trông tiệm, Giang Trường Đào và cả nhà Giang Trường Hải ngồi lên xe điện động ba bánh quay về thôn Thạch Kiều.Trên đường trở về thôn Thạch Kiều, Giang Trường Đào lái xe điện động chỉ cần nhìn thấy người quen biết liền niềm nở nói với bọn họ chuyện Giang Miên Miên là trạng nguyên trong kỳ thi tốt nghiệp trung học."Ui cha, Trường Hải, Trường Đào về thôn đấy à?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận