Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 479. Sáu cái túi lớn

Úc Thừa: “Miên Miên muốn tìm một thợ may giỏi để may quần áo theo thiết kế của em ấy, em ấy muốn phát triển hơn nhưng ở thủ đô này lại thiếu quản lý, tôi thấy cậu khéo ăn nói, mối quan hệ cũng rộng nên muốn nhờ cậu việc này, cậu cũng biết đó, tôi không giỏi giao tiếp với người khác cho lắm.”
Trình An nghe xong liền đồng ý không chút do dự: “Chỉ vậy thôi hả? Em còn tưởng là chuyện gì lớn, yên tâm đi, cứ tin tưởng ở em, đảm bảo sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng.”
“Vậy là tốt rồi, cậu yên tâm, sẽ không để cậu làm không công đâu, tiền bán trang phục tôi sẽ chia cho cậu một nửa.” Úc Thừa chậm rãi nói thêm một câu.
Trình An nghe xong cũng không làm bài tập nữa, cậu đi tới huých Úc Thừa một cái: “Úc đại ca nói cái gì vậy? Đưa tiền cho em có phải là anh xem em là người ngoài không?”
Úc Thừa nhíu mày: “Đây đều là ý của Cừu Non, trong kinh doanh không phải chỉ cần bận rộn hai ba lần là được, nếu cậu không lấy tiền thì nhất định Cừu Non sẽ ngại rồi không nhờ cậu nữa.”
Trình An nghe xong cũng thấy hợp lý, Giang Miên Miên quen biết bọn họ ở thủ đô, nếu cậu không lấy tiền thì cô sẽ ngại mà không làm phiền.
Mặc dù Trình An không thiếu tiền nhưng vì để Giang Miên Miên có thể yên tâm làm ăn nên cậu cũng gật đầu đồng ý.
“Được, cứ quyết định như vậy đi, đúng rồi, anh có nói là tìm thợ may phải không?”
Mặc dù bình thường Trình An cà lơ phất phơ, dáng vẻ như bất cần đời nhưng khi làm việc nghiêm túc thì rất có năng suất và vô cùng hiệu quả, không, ngay sau khi đồng ý cậu đã quan tâm đến việc chính rồi.
Úc Thừa: “Còn chưa xong đâu, tôi không quen biết thợ may, cậu có quen biết người nào không?”
“Có lẽ Hứa Thịnh biết, anh chờ chút, để em gọi điện hỏi.” Hình như trước đây Trình An có nghe Hứa Thịnh nhắc đến nên có chút ấn tượng.
Trình An nói xong liền nhấn số gọi cho Hứa Thịnh, nói được vài câu đã cúp.
Úc Thừa hỏi: “Hứa Thịnh nói thế nào?”
“Cậu ấy nói là có biết, lát nữa đến sẽ nói rõ hơn.”
Đúng mười phút sau, Hứa Thịnh đến: “Thật đúng lúc, nhà tôi tình cờ có một người họ hàng vừa mới đến nhậm chức ở xưởng may thủ đô, quản lý rất nhiều thợ may, chờ lát nữa tôi trở về sẽ gọi điện cho người họ hàng đó hỏi một chút.”
“Được, nếu là thợ may có tay nghề cao thì nói cho chúng tôi biết để mời.” Trình An vỗ vỗ bả vai Hứa Thịnh.
“Ừm, đến lúc đó chúng ta cùng đi.” Úc Thừa cũng nói.
Mặc dù cậu giao việc này lại cho Trình An nhưng cũng không phải là mặc kệ, cậu sẽ chú ý đến tiến độ.
Lúc này Giang Miên Miên còn không biết Úc Thừa giao hết việc của mình cho Trình An, tiếng máy bay trực thăng quá lớn nên cô cũng không làm gì được, thỉnh thoảng chỉ có thể ngắm phong cảnh phía dưới.
Tất nhiên là cũng không có gì đáng xem, nên dứt khoát nhắm mắt lại làm bộ nghỉ ngơi để tiến vào trong không gian hệ thống học tập.
Thời gian học tập luôn trôi qua rất nhanh, máy bay đã bắt đầu chậm rãi đáp đất, phi công nhẹ nhàng đánh thức cô dậy.
Cuối cùng cũng về đến nhà, Giang Miên Miên thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu kiểm tra lại đồ đạc của mình.
Lúc cô đi chỉ có một túi xách, lúc về lại có sáu cái túi lớn.
Trong đó hết bốn túi là đặc sản của thủ đô, một túi là quà của anh chị, một túi là đồ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận