Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 274. Sự thay đổi vĩ đại

Cho nên không phải vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, Giang Đại Sơn cũng lười không muốn quản.
“Được thôi, vậy chờ xem tình hình.”
Trương Quế Hoa nghĩ đến cái tính cách thối tha kia của thằng cả cũng đành bỏ qua, nhưng mà đợi sau khi khai giảng xong, Tam Nha vẫn cứ lười biếng không chịu học tập như vậy nữa, bà ta sẽ không khách khí với nó nữa.
Mà Tôn Lệ Hà cũng thầm vui mừng trong lòng.
Con nhóc thối, giả vờ không nổi nữa à?
Tốt nhất là nó cứ không học hành gì như vậy, đợi đến khi kiểm tra, thi được cái trứng vịt về đây mới hay.
Để xem lúc đó anh cả chị cả còn có thể đắc ý được không!
Bốn năm ngày cứ trôi qua như vậy, lúc mới bắt đầu Tô Uyển Ngọc là muốn để cho con gái nghỉ ngơi thả lỏng một chút, giờ thấy Giang Miên Miên mỗi ngày cơm nước xong xuôi lập tức lăn lên giường ngủ, sách trong cặp cũng không thèm dở ra nhìn một cái, bà thấy bản thân cũng nên nhắc nhở con bé học hành một chút.
Hôm đó, Uyển Ngọc thấy con gái vừa ăn xong cơm sáng lập tức nhảy lên giường nằm bò ra liền nói: “Miên Miên, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
“Vâng, mẹ nói đi.” Giang Miên Miên đá rớt giày ngồi trên giường nhìn bà.
Tô Uyển Ngọc ngược lại cũng không phải vừa mới mở miệng đã giáo huấn cô, mà là ân cần hỏi thăm: “Miên Miên, sao dạo này mẹ thấy con cứ ngủ suốt ngày vậy? Vì trong người có chổ nào không thoải mái à?”
Giang Miên Miên chớp mắt long lanh, tỏ vẻ ngây thơ đơn thuần nói: “Con không có chỗ nào không thoải mái cả, mà do con ăn cơm xong là mệt rã rời, ngủ một lát là khoẻ.”
Tô Uyển Ngọc nghe vậy mới yên tâm, sau đó lại nghiêm túc nói: “Miên Miên, con như vậy là không được đâu, bây giờ là kỳ nghỉ, con ăn xong cơm nước rồi mệt mỏi muốn ngủ cũng không sao cả, nhưng chỉ vài ngày nữa là khai giảng rồi, nếu lúc đi học con cũng cứ ngủ như thế này, vậy chẳng phải là làm trễ nãi chuyện học hành à?”
Giang Miên Miên cực kỳ ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, chỉ là mấy ngày con hơi mệt một chút thôi, đợi đến khi lên lớp, con bảo đảm sẽ chăm chỉ nghe giảng, sẽ không ngủ nướng nữa.”
Cô biết mẹ cô lo lắng, nhưng cũng không thể giải thích rõ ràng với bà được, nhìn qua thì thấy mấy ngày này cô toàn là ngủ nhưng thực ra mỗi ngày đều vùi đầu trong không gian học tập.
Ài, phải nói rằng đây là lần đầu tiên trong cả hai đời cô chăm chỉ học tập đến vậy, hai đời cộng lại cũng không bằng.
Thay đổi vĩ đại như vậy mà cô không có cách nào nói với người khác, thật là khó chịu!
Tô Uyển Ngọc biết con gái mình luôn luôn hiểu chuyện, thấy cô cũng đảm bảo rồi nên cũng không hỏi nhiều nữa.
“Được, mẹ tin tưởng con, con cũng biết bản thân đang làm cái gì.” Tô Uyển Ngọc sờ cái đầu nhỏ của cô, dịu dàng nói.
Chớp mắt liền đến chủ nhật, Giang Trường Hải vui vẻ phấn khởi lôi Giang Miên Miên đang nằm trên giường dậy, nói: “Miên Miên, đi thôi, chúng ta lên trấn ăn đồ ngon.”
Mấy ngày nay con gái ông ngủ sớm dậy muộn, không có chút thời gian nào chơi đùa với ông rồi.
Chẳng hiểu sao Giang Miên Miên lại một lòng cầu học: “Cha, con không đi đâu, con phải ở nhà làm bài tập, cha và mẹ đi đi.”
“ y, con gái à, con làm sao vậy? Sao mà đến cả tiệm cơm Quốc Doanh cũng không muốn đi nữa rồi?” Giang Trường Hải kinh ngạc, tính tình con gái nhà ông như thế nào ông cũng biết.
Giang Miên Miên tự nhủ trong lòng mình đi trước đi, nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: “Cha, sắp khai giảng rồi, con vẫn chưa làm xong bài tập, lần này không thể đi cùng cha mẹ được rồi, cha và mẹ nhớ đi chơi vui vẻ đó.”
Thật ra Giang Miên Miên đã sớm làm xong bài tập của kỳ nghỉ đông, giờ này ở nhà chỉ là vì muốn đi vào không gian tiếp tục học tập thôi.
Nghe vậy, Giang Trường Hải cũng không khuyên nữa, dắt theo Tô Uyển Ngọc hớn hở đi chơi thế giới của hai người.
Trải qua một trận chiến đấu hăng hái, rốt cuộc trước khai giảng một ngày Giang Miên Miên cũng đã làm xong hết tất bài tập.
“Hệ thống đang ra đề, trước tiên kiểm tra ngữ văn và toán học của quyển hai lớn bốn.”
“Xong rồi ký chủ, chờ một chút, bây giờ có thể làm bài rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận