Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 922 - Mỉm cười làm một công cụ



“Còn không phải sau, cháu gái nhỏ này của tôi chính là Văn Khúc tinh hạ phàm. Từ khi con bé bắt đầu đi học, lần nào thi cũng đứng thứ nhất, thầy cô giáo và hiệu trưởng ở trường đều rất thích con bé. Trong đại hội khen thưởng ở hai ngày trước, chỉ riêng học bổng của đứa bé này đã bốn trăm đồng rồi.” Trương Quế Hoa ôm Giang Miên Miên, vô cùng khoe khoang.Người trong phòng vừa nghe đến bốn trăm đồng tiền học bổng, tất cả đều kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh. Số tiền này còn nhiều hơn đại gia đình bọn họ vất vả kiếm suốt một năm.“Ôi chao, chị thông gia, Miên Miên thật là giỏi, vậy mà lại kiếm nhiều học bổng về nhà như vậy.” Bà cụ Tôn kinh ngạc nói.“Ha ha, thím Tôn, chút học bổng này có là gì đâu. Lần này con gái cháu thi được trạng nguyên thành phố, rất nhiều trường cấp ba ở thành phố đều tranh giành muốn mời con bé đi học. Trường trung học số hai vì muốn để con bé đi học trường bọn họ mà trực tiếp đưa cho nhà cháu năm trăm đồng tiền học bổng, còn giảm hết tiền học phí và những chi phí phụ, mỗi tháng còn phát tiền sinh hoạt cho con bé nữa đấy.” Giang Trường Hải tự khen.“Đi học không thu tiền, mỗi tháng còn phát tiền cho, học giỏi đúng là khiến người ta yêu mến. Trường học cũng tranh giành để mời đi học, đúng là nở mày nở mặt quá.” Ánh mắt bà cụ Triệu nhìn Giang Miên Miên tràn ngập tôn kính và yêu thích.Những người trong phòng cũng không vì Giang Miên Miên còn nhỏ tuổi mà coi cô như một đứa bé. Họ âm thầm tôn trọng cô vì sự ưu tú và những thành tựu mấy năm qua của cô.Ngay cả cha mẹ của Trương Quế Hoa cũng không nắm tay sờ mặt Giang Miên Miên như trước đây nữa, mà đặt coi cô bình đẳng với mình từ tận đáy lòng, thậm chí còn đặt cô cao hơn bọn họ.Ở thời đại bây giờ, người dân nông thôn đều có sự sùng bái từ tận đáy lòng đối với phần tử trí thức cao cấp như Giang Miên Miên, cho dù bây giờ cô chỉ là một đứa bé mười một tuổi.Giang Miên Miên bị bà cụ ôm vào lòng, vẫn luôn lễ phép mỉm cười làm một công cụ đối diện với sự khen ngợi của mọi người.Vì gần đây là lúc nhà nông bận rộn, Triệu Tiểu Quyên cũng đã rất lâu không về nhà mẹ, bà cụ Triệu cũng đã lâu không được gặp cháu ngoại của mình. Lúc này nhìn thấy Nguyên Bân đang đứng bên cạnh Giang Miên Miên liền vui vẻ ôm cậu bé vào lòng cười ha hả trêu chọc cậu bé.Mọi người ở trong phòng nói chuyện một lúc, tiệc rượu bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong. Giang Miên Miên một lần nữa được Giang Đại Sơn gọi đến bàn ăn chính.Người nhà họ Giang và những vị khách khác cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì đối với việc này. Sự ưu tú và thực lực mà Giang Miên Miên biểu hiện ra đủ để cô ngồi trên bàn này, ngồi ăn cơm với những người có địa vị nhất trong thôn.Vì Giang Miên Miên càng ngày càng ưu tú, những người muốn có quan hệ tốt với nhà họ Giang cũng nhiều lên. Người đến tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ lần này còn đông hơn lần trước, bọn họ phải đặt chừng tám bàn mới đủ cho tất cả mọi người khách.Giang Trường Hải cũng rất hào phóng mua hơn một trăm cân thịt, tiệc rượu mừng thọ được chuẩn bị rất phong phú, khách khứa ăn uống hết sức thỏa mãn.Suốt cả buổi tiệc, tất cả vị khách đều khen ngợi Giang Miên Miên và hai ông bà cụ, cùng với hai vợ chồng Giang Trường Hải, khung cảnh vô cùng náo nhiệt ấm áp.Mọi người ăn uống đầy đủ, cũng đã trò chuyện thoải mái, lúc này mới thỏa mãn quay về nhà.Những người phụ nữ bình thường có quan hệ tốt với nhà họ Giang ở lại giúp thu dọn tàn cuộc, sau khi thu dọn xong, bọn họ mới mang theo bát đĩa hoặc bàn ghế của nhà mình ra về.Vì Tô Uyển Ngọc chỉ xin nghỉ hai ngày nên sáng sớm hôm sau, ăn cơm xong, cả nhà bọn họ liền chuẩn bị về thị trấn, hôm nay bà còn phải đi làm.“Ông nội, bà nội, cháu về nhà đây. Đợi vài ngày nữa cháu sẽ quay lại thăm ông bà.” Giang Miên Miên ngồi ở phía trước xe đạp, dùng sức vẫy tay với nhà họ Giang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận