Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 990 - Còn mệt hơn cả huấn luyện vác nặng



Hôm nay cô ấy vừa mới gặp cháu gái nhỏ của mình, cô ấy không nỡ rời xa.Giang Miên Miên chớp chớp đôi mắt to tròn: “Cô út, bọn cháu qua đây gần một tuần rồi, còn có thể ở lại khoảng mười ngày.”Giang Trường Phụng nghe vậy, cũng không níu lại nữa, suy cho cùng đứa trẻ tuổi còn nhỏ, xa nhà quá lâu, anh cả của cô ấy cũng không yên tâm.“Được, một tuần cũng được, Miên Miên, Tiểu Thừa, các cháu đã ăn no chưa?”“Dạ, ăn no rồi ạ, cô út.” Giang Miên Miên vỗ vỗ cái bụng của mình, khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn.“Cô út, cháu cũng ăn no rồi.” Úc Thừa cũng đáp lại.“Được rồi, các cháu đã ăn no rồi, vậy cô út dẫn hai đứa đi dạo phố mua ít đồ.” Giang Trường Phụng vui vẻ nói.“Vâng, vậy thì thích quá rồi, cháu thích nhất là đi dạo phố.” Giang Miên Miên vừa nghe đến đi dạo phố, đôi mắt đã sáng lên.Giang Trường Phụng trả tiền, dẫn hai đứa nhỏ đến một cửa hàng xa xỉ cách đây không xa.Nhân viên bán hàng ở cửa hàng xa xỉ đương nhiên là nhận ra Giang Trường Phụng, nhìn thấy cô ấy vừa bước vào, quản đốc vô cùng nhiệt tình lại ân cần đến chào hỏi.“Phu nhân Mã, bà đến rồi, hai ngày trước cửa hàng mới lấy về một mẫu túi mới, để tôi cầm ra cho bà xem một chút?”“Không cần đâu, lần này tôi đến đây để mua cho cháu gái ít đồ, để chúng tôi tự nhiên đi.” Giang Trường Phụng nói xong liền dẫn Giang Miên Miên đi dạo trong cửa hàng.Chỉ cần Giang Trường Phụng nhìn thấy cái gì hợp với Giang Miên Miên, đều bảo nhân viên bán hàng gói lại.Chưa đến ba mươi phút, trên tay nhân viên bán hàng đã cầm một đống đồ, nhân viên bán hàng đi phía sau họ rất vui mừng, trong mắt đều là ý cười.Đợi đến lúc bọn họ đi ra, thậm chí còn có nhân viên bán hàng đưa họ ra đến tận cửa.Càn quét cửa hàng xong, Giang Trường Phụng lại dẫn hai đứa nhỏ chuyển đến cửa hàng thứ hai, cửa hàng thứ ba...Bọn họ đi suốt cả một buổi chiều, Giang Miên Miên mệt đến nỗi lê dài bước chân bước từng bước một.Cô nhìn cô út vẫn còn hứng trí bừng bừng muốn vào cửa hàng dưới, vội túm lấy cánh tay của cô ấy, đáng thương hề hề nói: “Cô út, đừng đi dạo nữa, cháu không đi nổi nữa rồi, hôm nay chúng ta đã mua được rất nhiều đồ rồi.”Một người thích đi mua sắm như Giang Miên Miên, lúc này cũng đã mệt đến tê liệt chân tay, thật sự là không biết cô út của cô lấy động lực từ đâu ra nữa.Thật ra cơ thể của Giang Trường Phụng cũng không tính là quá khỏe, lúc này cô ấy có sức sống như vậy, hoàn toàn là bởi vì được gặp cháu gái nhỏ của mình, cô ấy rất vui nên mới có thể đi dạo cả một buổi chiều cũng không cảm thấy mệt.Trong mười hai năm cô ấy xa nhà, lần đầu tiên gặp được người thân, còn là con gái của anh cả trong nhà rất tốt với cô ấy.Cô ấy ước rằng có thể dùng trọn một ngày để lấp đầy khoảng trống mười hai năm của hai cô cháu họ.Giang Trường Phụng nghe được lời của cháu gái, nhìn thoáng qua hai tay đã xách đầy những túi đồ đã mua, có chút áy náy cười cười với cậu: “Vất vả cho cháu rồi, Tiểu Thừa.”“Không sao đâu cô út, những việc này đối với cháu chỉ là việc nhỏ.” Úc Thừa gật gật đầu với cô ấy, cậu thật sự không mệt, những đồ này đối với cậu mà nói là rất thoải mái nhẹ nhàng rồi, suy cho cùng lúc trước cậu đi bộ đội, lúc đó phải vác nặng đi việt dã 5km, đều không có vấn đề gì.“Được, Miên Miên, cô út đồng ý với cháu, đây sẽ là cửa hàng cuối cùng, vừa rồi mua những đồ kia đều là mua cho cháu, chúng ta đến cửa hàng cuối cùng, mua cho anh Úc của cháu mấy bộ quần áo, rồi về nhà.” Giang Trường Phụng nhẹ nhàng dỗ dành.“Vâng, được ạ.” Giang Miên Miên liên tục gật đầu.Có điều Úc Thừa lại lắc đầu từ chối: “Cô út, không cần đâu, quần áo của cháu đủ mặc rồi, không cần phải mua giúp cháu đâu ạ.”Cậu cũng không thích thử đi thử lại ở trong cửa hàng, này còn mệt hơn cả huấn luyện vác nặng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận