Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 679 - Chuyện quan trọng nhất



Ông cụ Úc thấy thấy Úc Thừa và Giang Miên Miên trở về, giọng điệu tràn đầy yêu thương: "Miên Miên đến rồi à.""Cháu chào ông Úc. Nửa năm không gặp mà khí sắc ông vẫn tốt như vậy." Giang Miên Miên chào hỏi ông cụ với dáng vẻ vừa khéo léo vừa ngọt ngào.Ông Úc lập tức mỉm cười: "Ha ha, nếu nước ta có thêm nhiều thiên tài nhí như cháu thì khí sắc ông sẽ luôn tốt thế này.""Thưa ông nội, lần này Miên Miên tới đây còn mang cho ông một món quà lớn đó." Lúc này Úc Thừa đưa cặp sách của Giang Miên Miên cho cô, ý bảo cô tự nói chuyện với ông Úc.Ông Úc nghe vậy lập tức cảm thấy hứng thú: "Ồ, là món quà lớn gì thế?""Thưa ông Úc, là cái này ạ. Đây là pin Li-ion cháu mới làm, có thể sạc điện." Giang Miên Miên lấy pin Li-ion ra rồi đưa cho ông Úc.Nghe cô nói vậy, ông Úc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, kích động nhận lấy cục pin trong tay Giang Miên Miên. Ông híp mắt quan sát tỉ mỉ một lượt mà không nhìn ra điều gì."Miên Miên, cháu nói là pin Li-ion này có thể sạc điện ư?" ?" Ông Úc nhìn Giang Miên Miên, hỏi như đang xác nhận lại lần nữa."Vâng ạ. Ông Úc, đây là thành quả nghiên cứu mới nhất của cháu. Cái này có máy sạc điện, ông có thể thử xem." Giang Miên Miên lại lấy máy sạc điện trong túi xách ra."Tốt, tốt lắm. Miên Miên, cháu giỏi quá! Ông già này không hiểu những thứ này, ông Úc có thể mang đồ của cháu đến Phòng Nghiên cứu khoa học để kiểm nghiệm không?" Ông Úc hỏi."Đương nhiên là được ạ! Ông Úc ơi, cháu cho ông cả pin lẫn máy sạc điện đó, tùy ông định đoạt." Giang Miên Miên không nhiều lời, lập tức giao toàn bộ quyền chi phối cho ông Úc."Bé ngoan! Tiểu Thừa à, cháu ở nhà với Miên Miên nhé, ông nội ra ngoài một chuyến đây." Nói xong ông Úc mặc quân phục, tìm túi đựng pin Li-ion và máy sạc điện mà Giang Miên Miên đưa cho mình rồi vội vàng đi đến Phòng Nghiên cứu khoa học làm kiểm tra đo lường.Ông không dẫn theo Giang Miên Miên vì sợ Phòng Nghiên cứu khoa học nhiều người lắm chuyện, không cẩn thận lại để lộ thân phận của cô.Hiện giờ Giang Miên Miên không chỉ tự nghiên cứu ra kỹ thuật ti vi màu mà còn chế tạo ra pin Li-ion có thể sạc điện, vì vậy hiện tại sự an toàn của cô là chuyện quan trọng nhất, tuyệt đối không thể lơ là một chút nào."Anh Úc ơi, em muốn gọi điện cho cha mẹ em báo bình an." Giang Miên Miên chỉ vào điện thoại, hỏi ý kiến Úc Thừa."Em gọi đi kẻo chú Giang và dì Uyển lo lắng cho em." Úc Thừa rất chu đáo.Giang Miên Miên nhấc điện thoại gọi cho nhà mình. Bên này chuông vừa reo hai tiếng cuộc gọi đã thông."Alo, Miên Miên phải không?" Giọng nói của Tô Uyển Ngọc vang lên trong ống nghe."Vâng ạ. Mẹ ơi, sao mẹ biết là con?" Giang Miên Miên tò mò hỏi."Mẹ đoán hẳn là lúc này con sắp đến nơi rồi." Tô Uyển Ngọc trả lời bằng giọng điệu bình tĩnh.Giang Trường Hải nhìn máy bay cất cánh mới rời đi. Tô Uyển Ngọc dự tính thời gian, thấy con gái sắp đến nơi nên ngồi cạnh sofa đợi điện thoại suốt.Đây chính là nguyên nhân tại sao bà lại bắt máy nhanh như vậy."Ha ha, mẹ giỏi thật đấy, đoán cái trúng phóc ngay. Đúng là con vừa mới đến nhà ông Úc, cha mẹ không cần lo lắng cho con đâu." Giang Miên Miên cười hì hì tâng bốc mẹ mình, tiếp đó bắt đầu báo cáo tình hình của mình.Tô Uyển Ngọc bật cười mắng cô một câu "nhóc nịnh hót", sau đó kiên nhẫn dặn dò: "Con ở thủ đô chơi vui vẻ nhé! Theo sát anh Úc của con, đừng đi lạc nữa."Giang Miên Miên cũng không mất kiên nhẫn: "Vâng vâng, con đảm bảo sẽ theo sát anh Úc một bước không rời."

Bạn cần đăng nhập để bình luận