Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 841 - Lòng của Tư Mã Chiêu



Giang Trường Hải thấy cha mình gọi con gái mình đến ăn cơm, nụ cười trên gương mặt lập tức lan rộng, và đắc thắng liếc nhìn thằng hai thằng ba.Trong lòng thầm nói hai người có con trai thì sao chứ? Đều không tài giỏi bằng con gái của ông!Trái với vẻ mặt ngạc nhiên của người nhà họ Giang và vẻ vui mừng của Giang Trường Hải, Giang Miên Miên lại không cảm thấy gì, dù sao trước nay cô luôn cảm thấy bản thân không thua kém con trai.Bây giờ ông nội cô bảo cô ngồi ăn cơm cùng người lớn, cô cũng không cảm thấy vinh dự gì ngược lại chỉ thấy đó là điều bình thường, cô không giống với những người khác trong nhà họ Giang tư tưởng trọng nam khinh nữ khắc sâu trong xương tủy.Cô đi thẳng sang đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Giang Đại Sơn, cả bữa cơm đều ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi của các bậc trưởng bối, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho ông nội cô, khiến cho các người lớn khác trong nhà họ Giang đều rất ngưỡng mộ.Đứa bé giỏi giang hiếu thảo như vậy sao không phải là của gia đình mình chứ?!Tôn Lệ Hà nhìn Giang Đại Sơn bọn họ đều uống rượu ăn thức ăn không ăn món chính, chỉ có Giang Miên Miên là trẻ con, không ai nói đến việc xới cơm cho cô, bà ta liền niềm nở xáp đến gần, nhỏ tiếng hỏi: “Miên Miên, nào, đưa bát đây, thím ba xới cơm cho cháu.”“Cảm ơn thím ba.” Giang Miên Miên đưa bát cho bà ta, khách sáo cảm ơn.“Đứa bé này, còn khách sáo với thím ba gì chứ.” Tôn Lệ Hà tỏ vẻ thân thiện một cách tự nhiên mà nói, cứ như thể mối quan hệ giữa bà ta và Giang Miên Miên rất sâu đậm.Chỉ có trời mới biết mặc dù họ sống chung với nhau mười năm hơn nhưng mối quan hệ giữa Giang Miên Miên và bà ta thật sự không thân mật bằng mối quan hệ láng giềng với thím Lý bọn họ.Trong lúc ăn cơm, Tôn Lệ Hà hết sức niềm nở chu đáo, suy nghĩ muốn lấy lòng Giang Miên Miên của bà ta thật sự là lòng của Tư Mã Chiêu.Chiêu Đệ nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất khinh bỉ khẽ hứ một tiếng, quả nhiên là kẻ mặt dày chỉ biết nịnh bợ người khác.Giang Đại Sơn và những người lớn khác trong nhà họ Giang đều rất mừng rỡ, trong nhà có một thủ khoa đấy là chuyện làm rạng danh tổ tông, họ ăn uống nói chuyện không thôi.Sau cùng bà cụ nhìn thấy họ uống say sưa, trong thời gian ngắn sẽ không có ý định dừng lại, nên dọn một chiếc bàn nhỏ trong nhà, bày một ít thức ăn cùng các con dâu và cháu gái ăn ở bên trong.Đợi đến khi phụ nữ trong nhà ăn xong, bọn đàn ông trên bàn kia còn chưa xong, cuối cùng đến lúc họ ăn uống no say tàn tiệc thì cũng sắp chín giờ.Các trưởng bối trong nhà họ Giang vì quá vui mừng nên uống có hơi nhiều, Giang Đại Sơn sợ họ đi đường ban đêm không an toàn, cố tình bảo mấy người con trai đưa họ về nhà rồi mới quay về.Buổi tối, Tôn Lệ Hà tắm rửa xong đang nằm trên giường suy nghĩ về việc đi học của hai đứa con Chí Văn Chí Võ sau khi cả gia đình anh cả đi khỏi thì Giang Trường Đào người đầy mùi rượu quay về.Ông ta vào phòng lấy khăn tắm ra ngoài tắm rửa, khi quay về phòng thấy vợ nằm trên giường hai mắt nhìn chằm chằm mái nhà, liền hỏi: “Vợ à, sao khuya vậy rồi còn chưa ngủ hả?”“Trường Đào, anh nói xem sau khi anh cả bọn họ đi rồi, nếu như hai chúng ta vào thị trấn cùng với Chí Văn Chí Võ vậy thì không thể làm việc ở trong nhà nữa, thế chúng ta sẽ không kiếm được tiền.” Tôn Lệ Hà có hơi bối rối.“Đúng vậy.” Giang Trường Đào nghe vậy cũng rầu rĩ.Sau này lão đại không còn làm ở xưởng vận chuyển nữa, không thể dẫn theo anh em bọn họ cùng kiếm món tiền béo bở nữa rồi, tuy rằng bây giờ trong tay họ có chút tiền nhưng cũng không thể ngồi không ăn hoang như thế.Đừng nói là trong trấn làm gì cũng cần đến tiền, hai thằng con trai sau này đi học, cưới vợ, mua nhà đều cần đến tiền.Quá nhiều việc cần dùng đến tiền!

Bạn cần đăng nhập để bình luận