Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 256. Một con búp bê bằng vàng

“Quế Hoa, em sinh được đứa con mát lòng mát dạ ghê chứ. Bây giờ Trường Hải có giao tình với chủ nhiệm xưởng quần áo, nói một câu là được vào làm thôi, em coi như hết khổ.”
Bà cụ nghe cả đám người khen bà ta sinh con khéo thì cực kỳ vui vẻ.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng thằng cả cũng làm bà ta nở mày nở mặt.
Dù sao thì Giang Trường Hải hỗn láo không nghiêm túc là chuyện bốn phương tám hướng ai cũng biết.
Mấy năm nay mỗi khi về nhà ngoại đều bị người ta nói xấu sau lưng, giờ thì có thể nở mày nở mặt, cảm giác cực kỳ thoải mái.
Nhưng chị họ nhà họ Trương từ nhỏ đã ganh đua tranh giành với bà ta, cái gì cũng muốn so sánh thì rất khó chịu.
Bà ta luôn đắc chí vì mình gả tốt hơn Trương Quế Hoa, con cái cũng có tương lai rộng mở hơn bà cụ, cho nên mỗi lần Trương Quế Hoa trở về, bà ta đều ngầm coi thường khoe khoang.
Nhưng không ngờ tới vật đổi sao dời, thằng cả nhà họ Giang lại may mắn tới vậy!
Nhìn thử mấy loại bánh kẹo cao cấp này đi, đến nhìn bà ta còn chưa nhìn thấy bao giờ, nói gì đến ăn.
Lúc này, Giang Miên Miên đã lau giày sạch sẽ cũng đi vào sân, lập tức thu hút tầm mắt của mọi người.
“Ai ui, cô bé nhà ai đây nhỉ, ngoại hình đáng yêu ghê, vừa trắng vừa mềm, khuôn mặt nhỏ đầy thịt mũm mĩm.”
Quan trọng nhất là ăn mặc rất thời thượng, quần áo trên người vừa nhìn đã biết chẳng phải loại rẻ tiền. Từ khi nào mà người nhà họ Trương lại có họ hàng trên thành phố vậy?
Còn người nhà họ Trương thì đã gặp Giang Miên Miên rồi nên giải thích: “Đây là cháu gái của Quế Hoa đấy.”
“Cháu chào ông cố ngoại, bà cố ngoại, cậu cả, cô cả ạ…” Giang Miên Miên ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi.
Đây là một trong những lý do cô không muốn về đây, quá nhiều trưởng bối phải chào.
Đợi cô chào hỏi theo thứ tự từng người xong, Trương Quế Hoa mới hớn hở giới thiệu với họ hàng thân thích: “Con bé này là con gái Trường Hải đấy, từ nhỏ đã là chúa lanh lợi, nhưng được cái thông minh. Chỉ là lúc nhỏ thân thể yếu ớt nên cha nó bảo bọc lắm, không cho em dẫn về. Bây giờ lớn rồi nên dắt về nhận người thân chứ.”
“Hèn gì trông quen quen thế nhỉ, nhìn giống Trường Hải lúc nhỏ lắm.”
Người nhà họ Trương nghe vậy thì chỉ cười theo chứ không vạch trần lời nói dối vụng về của bà ta.
Người cả thôn ai không biết Trương Quế Hoa bà ta trọng nam khinh nữ chứ.
Trương Quế Hoa lại nhân cơ hội khoe khoang: “Đứa nhỏ này, không những lớn lên giống thằng cả mà còn thông minh cực kỳ, cứ như một khuôn đúc ra từ thằng cả nhà em đấy. Năm nay nó mới đi học mà thi thẳng lên lớp bốn. Thi hai lần đều đứng hạng nhất.”
“Giỏi dữ vậy à? Thi thẳng lên lớp bốn luôn? Còn thi được hạng nhất?”
Ban đầu người nhà họ Trương chỉ thấy ngoại hình Giang Miên Miên đáng yêu, có vẻ khá lanh lợi nên cũng vui.
Giờ nghe bảo cô bé thi đậu cấp một thì mới hiểu vì sao Trương Quế Hoa dẫn cô về cùng.
Trương Quế Hoa hài lòng nhìn ánh mắt của mọi người, lại còn ngại chưa đủ mà nói thêm: “Đúng vậy, thi đậu cấp một, không chỉ được công xã khen ngợi mà còn chẳng cần đóng học phí, học bổng thêm mười đồng nữa đấy.”
Mấy họ hàng nghe vậy thì khiếp sợ không thôi, ánh mắt nhìn Giang Miên Miên cũng thay đổi, cứ như đang nhìn một con búp bê bằng vàng.
Còn nhỏ như thế mà chẳng cần đi làm, chỉ cần đến trường ngồi lên ghế nhà trường là kiếm được mười đồng, khác gì không làm cũng có tiền ăn!
“Có cả chuyện tốt như thế à? Đi học không tốn tiền mà còn kiếm tiền được?”
“Đứa nhỏ này giỏi như vậy, sau này nhất định có về làm công nhân trong xưởng, ăn lương hằng tháng, không như lớp người nhà quê chúng ta rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận