Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 354. Đều nói không cần

Tô Uyển Ngọc nhìn căn nhà gọn gàng của mình, cảm thấy mẹ chồng nói có chút khoa trương.
Bình thường bà cũng dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ là ngày hôm qua ngủ sớm, có một ít thứ bày ra có chút loạn, nhìn có vẻ không sạch sẽ lắm.
Nhưng bà cũng không tranh cãi với mẹ chồng, dù sao đối phương chỉ thỉnh thoảng đến một lần, không cần phải xảy ra va chạm.
Tô Uyển Ngọc nghe lời cầm chổi lên, bắt đầu quét sân.
"Bà nội, mẹ, con tới giúp hai người."
Giang Miên Miên chủ động muốn giúp một chút.
Bình thường lúc không đi học, cô cũng sẽ giúp một chút việc nhà.
Tất nhiên cha mẹ cô cũng chỉ chịu để cho cô quét sân, lau bàn gì đó thôi.
"Tam Nha, chuyện này không cần đến cháu, cháu đi chơi một lát đi, rồi đọc sách, không có nhiều việc lắm, bà và mẹ cháu có thể làm xong." Trương Quế Hoa đẩy Giang Miên Miên vào phòng cô.
Giang Miên Miên nhìn mẹ, thấy vẻ mặt của mẹ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn vào phòng đọc sách.
Mẹ chồng nàng dâu thu dọn gần hai giờ, lúc này Trương Quế Hoa mới hài lòng ngừng lại.
"Mẹ, con ra ngoài mua một ít thức ăn, buổi trưa chúng ta ăn ngon một chút." Tô Uyển Ngọc đỡ eo nói, làm việc quá lâu, bà vừa mệt vừa đau thắt lưng.
"Không được, mẹ phải về, con cũng đừng đi ra ngoài mua đồ, nhà có gì thì ăn cái đó." Trương Quế Hoa nói xong, nói đi là đi.
"Bà nội, bà không chờ cha con về sao?" Giang Miên Miên nghe hai người nói chuyện, vội vàng chạy đến giữ người.
Tô Uyển Ngọc cũng giữ bà ta lại: "Đúng vậy, mẹ, sao có thể để cho mẹ làm việc xong thì đi về được, dù gì mẹ cũng ăn trưa rồi lại đi, một lát nữa anh Hải về rồi.”
Nhưng Trương Quế Hoa lại vô cùng kiên định nói: "Không được, không đợi được, về nhà còn có chuyện phải làm, chờ có thành tích của Tam Nha rồi, vợ chồng con nhận tiền phải về nói cho mẹ biết trước nhé."
Bà ta ở lại chỗ này sẽ tốn thêm hai chén cơm tẻ, đây đều là tiền thằng cả cực khổ kiếm được.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, khẳng định sẽ nói cho mẹ đầu tiên."
Tô Uyển Ngọc thầy mẹ chồng khăng khăng muốn đi, cũng chỉ có thể vào phòng bếp lấy trái cây và bánh mấy ngày trước mua ra, kín đáo đưa cho đối phương.
"Như thế nào đi nữa những đồ này mẹ cũng phải lấy, nếu tay không trở về, nhất định người trong thôn sẽ nói anh Hải bất hiếu không hiếu thuận cha mẹ."
Trương Quế hoa nghe vậy gật đầu một cái: "Được, vậy mẹ nhận, lần sau đến cho nhà các con một túi lương thực phụ nhỏ."
Tô Uyển Ngọc: "... Dạ."
Tấm lòng này của mẹ chồng, làm con dâu sao có thể cự tuyệt sao?
Tất nhiên là không thể!
Trương Quế Hoa xách túi đồ lớn, mặt đầy tươi cười trở về thôn.
Người trong thôn thấy bộ dạng xách đồ đi như bay của bà ta, liền tò mò hỏi: "Thím, thím đây là đến Cung tiêu xã mua đồ?"
"Không phải mua, là vợ thằng cả cho tôi, tôi đã nói không cần rồi, còn một hai kín đáo đưa cho tôi nữa." Trương Quế Hoa khoe khoang.
Lập tức người trong thôn hâm mộ nói: "Trường Hải và Uyển Ngọc thật hiếu thuận, lần nào cũng không để cho thím tay không trở về."
Còn nhớ lần trước người nhà họ Giang đi chuyển nhà, cũng lấy một miếng thịt heo về.
Trương Quế Hoa cười càng tươi: "Thằng cả này vẫn là đứa hiếu thuận nhất. Lúc trước còn cho tôi một lọ mật ong, còn có trái cây quý đặc biệt đến từ thủ đô, tên dứa gì đó, tôi sống mấy chục năm vẫn là lần đầu tiên thấy được, mùi vị rất ngon."
Nhưng từ chỗ Tôn lệ Hà, người trong thôn biết được chuyện Giang Miên Miên không tham gia kỳ thi cuối cùng.
Bây giờ nhìn bà ta đắc ý như vậy, cũng không có ý tốt nói: "Thím, tôi nghe nói hôm qua Tam Nha không tham gia thi cuối kỳ, đây là chuyện gì xảy ra?"
Trương Quế Hoa nghe được lời này, biết đối phương là muốn thấy mình bị mất mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận