Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 368. Phượng hoàng vàng bay ra từ vùng núi hẻo lánh

"Không có, cha mẹ, con xin nghỉ về, con đây có một chuyện cực kỳ tốt phải nói cho mọi người." Giang Trường Hải giơ tờ báo lên khoa trương nói.
"Tin tức tốt gì vậy? Công xã phát tiền thưởng cho Miên Miên à?" Phản ứng đầu tiên của Trương Quế Hoa chính là tiền.
"Cái này còn quan trọng hơn phát tiền thưởng nữa, mọi người nhìn đi, bài viết văn của Miên Miên được đăng trên báo, nhìn đi, tên Miên Miên." Giang Trường Hải mở báo ra, chỉ vào tên của Giang Miên Miên cho mọi người xem.
Trương Quế Hoa không biết chữ, nhìn chỗ Giang Trường Hải chỉ, nhất thời không biết phản ứng gì.
Trái lại Giang Đại Sơn thấy tên cháu gái, kích động đến mức hơi thở cũng dồn dập.
Người trong thôn đều vươn cổ xem tờ báo trong tay Giang Trường Hải, người biết chữ trong thôn thấy vậy đều kích động mặt đỏ đến mang tai.
"Trời ạ, vậy mà, vậy mà Miên Miên được lên báo? Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này thật quá tài giỏi!”
"Ông trời của tôi ơi, đứa bé này chỉ mới mấy tuổi chứ, viết văn cũng được đăng lên báo, vùng núi hẻo lánh này của chúng ta bay ra một con phượng hoàng vàng!"
Người trong thôn cực kỳ hâm mộ nhìn người nhà họ Giang, cảm thấy nhất định là do phần mộ tổ tiên của nhà họ Giang chôn ở chỗ tốt.
Trương Quế Hoa nghe vậy, cũng kịp phản ứng.
Đầu tiên bà ta vỗ đùi một cái, sau đó ôm Giang Miên Miên, giọng nói tràn đầy yêu thương: "Chao ôi, cháu gái ngoan của bà nội, cháu thật đúng là quá thần kỳ, đều đã được đăng lên báo rồi. Cháu chính là vinh dự của nhà họ Giang chúng ta! Cục cưng tâm can của bà nội, bà nội biết thôn núi nhỏ này không thể nhốt được cháu, cháu sinh ra chính là để làm người thành phố."
Tôn Lệ Hà cũng rất kích động, bà ta cũng đã sớm nhận mệnh rồi, không vọng tưởng hai đứa con trai của mình có thể so với Tam Nha.
Hơn nữa còn mong đợi cháu gái có thể thành công hơn.
Dù sao sau này Tam Nha càng có tiền đồ, thì càng có thể giúp đỡ dìu dắt hai đứa con trai của bà ta.
Giang Trường Đào nhìn anh cả được người ta bao vây tâng bốc, trong lòng hết sức phức tạp.
Mới vừa rồi, ông ta cũng đã đánh Chí Văn một trận vì thi không đạt tiêu chuẩn, trái lại bài văn của Tam Nha lại có thể đăng trên báo.
Vì vậy vào giờ phút này, rốt cuộc ông ta cũng nhận mệnh, thừa nhận hai con trai mình không sánh bằng con gái của anh cả.
Ông ta cảm thấy chán nản cho mình, nhưng lại vui mừng cho hai đứa con trai.
Chán nản là, cả đời này của ông ta, đều phải bị anh cả đè ép đến chết.
Vui mừng chính là, hai con trai có đứa em gái có tiền đồ như vậy, sau này có chuyện gì cũng có thể tìm Tam Nha hỗ trợ.
Cuộc sống sau này của hai đứa con trai, sẽ tốt hơn người cha như ông ta rất nhiều.
Giang Đại Sơn luôn ăn nói thận trọng cũng kích động run rẩy khóe miệng: "Tốt, rất tốt! Thằng cả, vợ thằng cả, hai đứa là công thần của nhà họ Giang, sinh ra được một đứa bé tốt làm rạng rỡ tổ tiên cho nhà họ Giang chúng ta! Chờ buổi tối, chúng ta làm một bàn đồ ăn ngon, cúng bái tổ tiên, nói cho các tổ tiên biết, nhà chúng ta sinh ra một sao Văn Khúc, để cho sau này ở dưới đất bọn họ phù hộ Tam Nha khỏe mạnh, bình an."
Còn tờ báo này, ông ta muốn dán lên, dán vào chính giữa nhà chính, để cho tất cả người tới nhà họ cũng có thể nhìn thấy.
Người xem náo nhiệt trong thôn thấy ông ta thu tờ báo lại, đều có chút nóng nảy nói: "Chú ơi, trước tiên chú đừng cất đi, chúng tôi còn chưa xem được đâu."
Nhưng Giang Đại Sơn lại nghiêm túc lắc đầu: "Không được, lỡ như người nào trong các người không biết nặng nhẹ, làm hư tờ báo này thì sao?"
Tô Uyển Ngọc nghe vậy, vội vàng lấy ra tờ mình mua: "Các bác các chú các thím, mọi người nhìn cái này, đều giống nhau."
"Chao ôi, được, được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận